Xuyên Đến Thập Niên 70, Mẹ Kế Pháo Hôi Thu Phục Cả Nhà Chồng

Xuyên Đến Thập Niên 70, Mẹ Kế Pháo Hôi Thu Phục Cả Nhà Chồng

Cập nhật: 01/01/2025
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 470
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Hiện Đại
Điền Văn
Hệ thống
Dị Năng
Gia Đấu
Nữ Cường
Nữ Phụ
Xuyên Nhanh
Xuyên Sách
     
     

Nhớ lại dáng vẻ cô khi nói chuyện điện thoại ban nãy, Hạ Chương bắt đầu tự vấn xem mình có phải quá nhỏ mọn không.

Chỉ là một cuộc gọi thôi mà.

Nhưng vẫn hơi lâu.

Tâm trí anh đấu tranh mãi, trong khi Lâm Thư Nhan nhận ra anh im lặng suốt dọc đường, cảm thấy buồn cười.

"Sao thế, sao anh không nói gì?"

Giọng anh trầm trầm "Lần sau đừng nói chuyện lâu như thế với Ôn Cử Thanh nữa.

"

Lâm Thư Nhan bật cười, hóa ra anh bực bội vì chuyện này.

Cô cố tình hỏi "Tại sao? Chúng em chỉ bàn về mấy bài thuốc thôi mà.

"

"Nhưng cũng không được. Ở trạm y tế cũng có bác sĩ Đông y, tất cả đều rất giỏi, em có thể đến đó hỏi.

"

Nghe vậy, Lâm Thư Nhan hơi bất ngờ "Đúng nhỉ, sao em không nghĩ đến. Trạm y tế ở đâu vậy?"

"Lần sau anh đưa em đi, ở khu doanh trại.

"

Gọi là trạm y tế, nhưng thực ra nó giống một bệnh viện nhỏ, phục vụ cho vài nghìn người ở doanh trại. Tất cả bệnh tật hay vết thương nhẹ đều được giải quyết tại đây, không cần đưa ra ngoài. Khi khu gia đình được xây dựng, nhiều phụ nữ thậm chí sinh con ngay tại trạm.

Nói chuyện một lúc thì cả hai đã về đến nhà.

Hạ Chương bế Phúc Bảo đi dưới trời nắng, mồ hôi ra đầy người.

Cô bé thì thoải mái, tựa vào vai cậu mà ngủ. Hạ Chương bế bé về phòng, rồi vào nhà tắm rửa qua.

Lâm Thư Nhan cũng lên lầu, cố giữ tỉnh táo để thay đồ ngủ. Cô đá giày ra, nằm phịch xuống giường, lập tức chìm vào giấc ngủ, đôi khi đọc sách dưới lầu mà cô cũng ngủ gật được.

Khi Hạ Chương đi ra, cô gái nhỏ đã ngủ say, nằm đè lên chăn, chăn gối xộc xệch.

Anh nhẹ nhàng kéo chăn ra, cẩn thận đặt cô vào giữa giường. Lâm Thư Nhan cọ cọ đầu vào gối, tìm được tư thế thoải mái hơn, khẽ phát ra vài tiếng thì thầm.

Ngoài cửa sổ, mặt trời chói chang. Anh bước ra đóng cửa ban công lại, kéo rèm để cô ngủ ngon hơn.

Làm xong, anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cô, rồi mới lặng lẽ ra ngoài.

---

Trên núi phía sau, đám trẻ con giờ chẳng còn hứng thú như buổi sáng nữa.

Trưa chỉ ăn được một cái bánh bao, xong lại bị dẫn ra đồng đào khoai. Giờ thì mặt mũi đứa nào đứa nấy dính đầy bùn đất, trông chẳng khác gì ăn mày.

Đứa nhỏ nhất đeo túi vải sau lưng, bên trong có ba, bốn củ khoai. Đám lớn hơn thì đeo sọt, khoai trong sọt đủ để bữa tối nay ở nhà ăn nấu một món.

Huấn luyện viên Tiểu Đinh nhìn đám nhóc rũ rượi, ngậm một cọng cỏ bên miệng, trêu đùa "Mới thế này đã không chịu nổi? Cha mẹ mấy đứa ở doanh trại còn luyện khổ hơn nhiều.

"

Phan Hoành nằm bẹp trên gò đất nhỏ, phất tay "Huấn luyện viên Đinh, cha cháu là người lớn, còn cháu là trẻ con mà.

"

"Trẻ con cái gì? Hơn mười tuổi rồi mà còn nói mình là trẻ con? Nếu có kẻ địch tấn công, ai quan tâm xem mấy đứa bao nhiêu tuổi?"

Hạ Tiểu Thụ thì khá hơn, ngày nào cậu cũng tập luyện nên thể lực và sức bền không tệ. Nghe những lời huấn luyện viên nói, cậu ngẫm nghĩ một lúc.

Huấn luyện viên Đinh đã rất giỏi, vậy cậu ruột của cậu, người làm đoàn trưởng của chú ấy, chắc chắn còn giỏi hơn. Cậu phải trở nên mạnh mẽ như cậu ruột, sau này mới có thể bảo vệ mợ và em gái.

Mạnh Minh Nguyệt thì mắt đờ đẫn, cô bé chẳng muốn mạnh mẽ gì cả. Buổi trưa chỉ được ăn một cái bánh bao, giờ đầu óc toàn nghĩ đến đùi gà và thịt kho tàu.

"Đói quá… nếu hôm nay không bị tập chết thì chắc cũng bị đói chết mất. Tối nay nhất định phải vào nhà ăn mua thịt kho tàu! Đùi gà to! Chân giò hầm!

"

Hạ Tiểu Thụ nghe Mạnh Minh Nguyệt lải nhải, lấy từ túi vải nhỏ treo ngoài sọt ra chiếc bánh bao mà mợ chuẩn bị cho.

“Ăn bánh bao trước đi.

Mạnh Minh Nguyệt lập tức bật dậy, mắt sáng rực như sói thấy mồi “Đúng rồi! Còn bánh bao mà!

Hạ Tiểu Thụ đưa cô một cái bánh, cả hai ngồi dưới đất bắt đầu ăn. Dù bánh đã nguội nhưng cắn một miếng là tràn ngập mùi thịt thơm ngào ngạt.

Mấy đứa trẻ xung quanh nhìn mà nuốt nước miếng, đứa nhỏ nhất mếu máo.

“Hu hu hu, em cũng muốn ăn bánh bao.

Hạ Tiểu Thụ cau mày. Những đứa nhóc này hôm qua không tham gia đánh nhau, rốt cuộc chỉ là bị liên lụy.

Cậu bẻ một mẩu nhỏ, đưa cho đứa nhỏ nhất. Thấy vậy, Phan Hoành nhanh chóng xán lại.

“Đại ca, sao không chia cho em miếng nào?”

Hạ Tiểu Thụ lờ đi, chỉ tập trung ăn bánh bao của mình.