Cô không dám đối mặt, chỉ biết nằm nghiêng, quay lưng về phía anh. Nhưng cô vẫn có thể cảm nhận hơi thở ấm áp của anh phả xuống đỉnh đầu, và cả ánh mắt nóng bỏng đang dừng lại trên người mình.
"Hoà Nhi, thả lỏng đi. Đừng sợ. Anh sẽ không làm gì em đâu.
"
Giọng nói trầm ấm của anh từ phía sau vang lên, như muốn trấn an cô. Lời nói của anh như một liều thuốc xoa dịu, giúp cơ thể cô dần thả lỏng.
Tiếng quạt điện chạy đều đều làm dịu đi cái nóng oi bức của đêm hè. Trong sự an toàn mà người đàn ông mang lại, Hứa Hòa dần chìm vào giấc ngủ.
Nhưng cô gái nhỏ lại có một tư thế ngủ rất "không đàng hoàng". Nửa đêm, toàn bộ cơ thể cô gần như nằm gọn trên người Bùi Nghiêm, tay chân quấn lấy anh như bạch tuộc, khuôn mặt nhỏ nhắn còn vô thức cọ cọ vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Trong bóng tối, đôi mắt anh sáng như sao, nhìn cô rất lâu.
Anh khẽ thở dài, nhẹ nhàng gỡ cô ra khỏi người mình, sau đó lại cẩn thận ôm cô vào lòng.
Cơ thể cô mềm mại, mang theo hương thơm thoang thoảng. Cô gái nhỏ trong vòng tay anh thật giống như một đứa trẻ, khiến người ta không nỡ buông tay.
Hôm sau, Bùi Nghiêm dậy sớm ra ngoài, tính toán kỹ thời gian để về đúng lúc Hứa Hòa thức dậy. Khi cô vừa bước ra khỏi cửa, anh đạp xe tiến vào sân.
"Bùi Nghiêm!
"
Cô gái nhỏ gọi tên anh, đôi mắt sáng rực lên, nụ cười ngọt ngào nở trên môi khiến anh cảm thấy tim mình cũng ngọt lịm.
Anh dựng xe cẩn thận, xách túi bánh thịt đến trước mặt cô.
"Dậy sớm thế?" Anh tự nhiên vén mấy sợi tóc lòa xòa của cô ra sau tai, động tác vừa tự nhiên vừa thân mật.
"Trời nắng đến mông rồi, có nhà nào mà cô dâu mới ngủ nướng đến giờ này chứ?" Cô xấu hổ cúi đầu.
Cô vốn quen ngủ đến tự nhiên tỉnh, nhưng ở nông thôn không thể như thế. Phải tranh thủ trời mát để làm việc, nếu không sẽ chết nóng dưới cái nắng gắt ban trưa.
"Đây là bánh thịt em thích, với cả sữa tươi nữa. Ăn lúc còn nóng đi.
" Bùi Nghiêm đưa đồ ăn cho cô, sau đó đem thịt và rau bỏ vào tủ lạnh.
Cô cầm chiếc bánh trong tay, rồi bất chợt hỏi: "Bùi Nghiêm, anh sắp đi xa sao?"
Cô nhìn thấy anh chất đầy đồ ăn trong tủ, lòng cô chợt cảm thấy lo lắng không yên.
"Không, anh chỉ...
.
" Anh vừa định nói tiếp, một chiếc xe Jetta đột ngột dừng trước cổng.
Ánh mắt anh trầm xuống. Cô cũng nhìn thấy hai người đàn ông từ trên xe bước xuống.
Dân làng cũng đổ xô nhìn về phía nhà cô. Thời này, ô tô vẫn là thứ hiếm thấy, đặc biệt là ở ngôi làng hẻo lánh này.
Hai người đàn ông bước ra, một người tóc vuốt keo bóng lộn, người còn lại đeo kính đen, trông khá tri thức, ngực áo cài một chiếc bút máy.