Tay nghề của Tang Nhược không tệ, cá nướng ngoài giòn trong mềm, so sánh với cá trong tay Tiêu Tử Khâm chỉ miễn cưỡng chín thì có chút không vừa mắt, về phần Mục Thanh Thanh run tay cùng Vô Danh mắt mù, những khúc bọn họ nướng ra cháy đen xì thì càng không thể phơi bày.
Tuy nhiên canh cá của Mục Thanh Thanh nấu rất tươi, Tiêu Tử Khâm trở về lấy bát, Tang Nhược thì đưa con cá đầu tiên đã nướng xong cho Vô Danh.
"Cầm lấy chỗ này, có một chút nóng, ngươi ăn từ từ.
"
Nàng dặn dò xong, lại cầm lấy một con cá khác bắt đầu nướng, thuận tay bẻ hai cành cây nhỏ, vừa gắp nấm ngon trong nồi bỏ vào trong miệng, vừa cười tủm tỉm nói chuyện với Mục Thanh Thanh.
Mặc Huyền đăm chiêu nhìn chằm chằm nàng, Tiêu Tử Khâm nói không sai, trước kia Tang Nhược thích ăn cá, hắn cũng vì thế mà rơi xuống nước vài lần, nhưng Tang Nhược trước mặt rõ ràng cảm thấy hứng thú với nấm hơn.
Thích ăn nấm không thích ăn cá...
. Lần này càng giống con sư tử trắng hắn nuôi lúc còn nhỏ.
"Ngươi không ăn cá sao?" Hắn nhịn không được hỏi.
"Muốn ăn.
" Tang Nhược thở dài: "Nhưng giống như việc ta quên cách xử dụng linh lực, bây giờ ta không biết cách ăn cá nữa.
"
Không biết ăn cá là thật, từ nhỏ đến lớn khi ăn loại cá chuea được xử lý cẩn thận, nàng sẽ luôn bị hóc xương cá, sau đó nghiêm trọng đến mức phải đi bệnh viện gắp xương ra, nàng mới hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ ăn cá.
Nhưng con sau phàm ăn vẫn bị dụ ra ngoài, Tang Nhược nuốt nước miếng, phát tiết nói: "Đều do Mặc Huyền, nếu không sao ta lại bị hù đến mất trí nhớ!
"
Mặc Huyền đang chuẩn bị cắn miếng cá thì dừng lại, dừng một chút, hắn mím môi, giọng nói ôn nhuận ẩn giấu một tia cười nhạo: "Có lẽ hắn cũng không nghĩ tới mình còn có bản lĩnh này.
"
Mình chiếm thân thể người khác, lại ném hết tội lỗi lên người hắn, hắn có lý do chính đáng để nghi ngờ rằng sau này, bất kỳ chuyện gì xảy ra nàng cũng sẽ đổ cho việc hắn khiến nàng “mất trí nhớ” mà thành.
"Thật ra Mặc Huyền có thể không xấu như chúng ta nghĩ.
" Mục Thanh Thanh chọc đống lửa, tựa như thuận miệng nói: "Có lẽ hắn đã trải qua một số chuyện, mới có thể biến thành như bây giờ.
"
Đôi môi mỏng của Mặc Huyền mím chặt hơn, lạnh lùng liếc đôi mắt hồ ly của nàng, vài giây sau khóe môi nở nụ cười: "Không, hắn chính là xấu như vậy.
"
Mục Thanh Thanh gạt gạt ngọn lửa, ném cành cây vào trong, lạnh lùng giương mắt: "Hắn làm sao mà xấu được? Nếu hắn thật sự xấu, trước khi về Yêu giới sao không giết ngươi, còn để cho ngươi ở đây lắm mồm?"
"Đó là do hắn đi gấp, quên mất.
" Mặc Huyền thậm chí còn có lòng thanh thản ăn miếng thịt cá, cười nói: "Tiêu công tử không phải cũng nhận được tin tức sao, đêm qua hắn vừa về Yêu giới đã giết hơn một ngàn người Hồ tộc, không có chút nhân tính nào.
"
"Đó là Hồ tộc gây chuyện hắn mới giết!
"
"Hắn còn treo tất cả thi thể ở ngoài Yêu điện.
"
"Đó là vì trấn áp người bên ngoài!
"
"Hắn còn.
.
.
"
Tang Nhược rùng mình, không nhịn được cầm con cá cháy khét trong tay Vô Danh nhét vào miệng hắn, lại đưa con cá vừa mới nướng xong trong tay cho Mục Thanh Thanh: "Được rồi được rồi, hai người các ngươi không cần cãi nhau nữa, Mặc Huyền là xấu xa hay là có nỗi khổ riêng đều không quan trọng, quan trọng là không thể bởi vì hắn ảnh hưởng chúng ta lấp đầy bụng, mau ăn đi.
"
Mục Thanh Thanh hừ nhẹ một tiếng, nhận lấy cá nướng liếc mắt khinh bỉ nhìn Vô Danh, nhưng cũng may không tiếp tục tranh luận với hắn.
Tang Nhược nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhỏ giọng dặn dò Vô Danh: "Về sau ngươi không cần ở trước mặt Thanh Thanh tỷ nói Mặc Huyền không tốt.
"
Mặc Huyền cuộn ngón tay lại, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo: "Vì sao?"
Nàng lại dựa vào năng lực biết trước kia, biết được những gì?
Sau lưng không hiểu sao lại dấy lên một cảm giác lạnh lẽo, Tang Nhược kéo chặt quần áo, chen đến bên cạnh Vô Danh, ghé sát vào bên tai hắn nhỏ giọng nói: "Còn nhớ ta đã nói với ngươi, Mặc Huyền dựa vào cặp dị đồng kia khiến vô số thiếu nữ si mê không? Thanh Thanh tỷ chính là một vị trong số đó.
"
Nếu không phải hôm nay hắn và Mục Thanh Thanh tranh luận, Tang Nhược suýt nữa đã quên, ở trong sách, Mục Thanh Thanh chính là fan nhan khống của Mặc Huyền.
Tuy nàng ta không cuồng nhiệt như vậy, nhưng khi Tiêu Tử Khâm ngẫu nhiên nhắc tới thủ đoạn quá mức hung tàn của Mặc Huyền, nàng ta cũng sẽ nhịn không được bênh vực hắn vài câu, chỉ tiếc là trước những hành vi điên loạn của Mặc Huyền, sự bênh vực của nàng ta lại yếu ớt và bất lực.
Tang Nhược thấy Vô Danh không nói lời nào, sợ hắn lại nghĩ nàng đang hung dữ với mình, vội vàng bổ sung: "Nhưng ta tuyệt đối đứng về phía ngươi, ngươi yên tâm.
"
Nàng lấy tay che bên môi, dựa vào bên tai hắn nói chuyện, hơi nóng phả vào tai Mặc Huyền, mơ hồ mang theo mùi ngọt.
Mặc Huyền cânr thận sự rung động trong lồng ngực, chậm rãi ăn miếng cá thơm phức, hương vị ngọt ngào quanh quẩn trong miệng, lại không mềm mại như mùi đinh hương của nàng.
Hắn ném cá nướng đã ăn xong qua một bên, từ trong ngực móc ra một cái khăn, cực kỳ cẩn thận lau sạch sẽ từng ngón tay: "Tang Nhược.
"
Giọng nói của hắn không hề nhỏ, Mục Thanh Thanh ở đối diện giương mắt nhìn qua, Tang Nhược có cảm giác xấu hổ vì bị bắt quả tang ở sau lưng, vội vàng kéo ống tay áo của hắn: "Ngươi nhỏ giọng một chút.
.
. Làm sao vậy?"
Mặc Huyền liền hạ thấp giọng, trong giọng nói đều là ý cười: "Muốn hôn ngươi.
"
Hắn ném khăn vào đống lửa, bàn tay to lớn giữ chặt sau đầu nàng kéo nàng lại gần, cúi đầu hôn lên môi đỏ mọng, ngón cái đặt ở dưới cằm nàng hơi dùng sức, Tang Nhược theo bản năng mở môi đón lấy sự xâm nhập của lưỡi hắn.
Đống lửa lách tách đốt chiếc khăn tay thành một làn khói trắng, không biết khăn tay làm bằng chất liệu gì, khói trắng nồng đậm đến mức che đi tầm mắt người đối diện, hồi lâu mới tản ra.
Lâu đến mức mặt Tang Nhược đỏ bừng, eo mềm nhũn. Vị nấm trong miệng chuyển thành hương ca tươi.
Mặc Huyền lại lấy ra một cái khăn, lau lau khóe miệng trước ánh mắt nghi hoặc của Mục Thanh Thanh, cúi đầu cảm tạ Tang Nhược: "Ta ăn no rồi, rất ngon, đa tạ đã tiếp đãi.
"