Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Cập nhật: 27/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 432
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Truyện Sủng
Cổ Đại
Truyện Sắc
Nữ Phụ
Xuyên Sách
     
     

 

Tiêu Tử Khâm cầm chén trở về, múc canh chia cho mọi người, lúc đưa cho Mặc Huyền, hắn lắc đầu cự tuyệt: "Ta đã ăn no rồi.

"

 

Mặt Tang Nhược càng đỏ hơn, nàng sợ người này lại nói ra một số lời kỳ quái, vội vàng nói sang chuyện khác: "Các ngươi xem, huỳnh thạch đang tối màu hơn!

"

 

Nhưng lý do sứt sẹo này của nàng không khiến người khác chú ý, Mục Thanh Thanh uống ngụm canh: "Ngươi không nghe hôm nay Linh Cô nói sao? Nơi này không có mặt trời, mặt trăng hay ngôi sao, cho nên mỗi ngày bình minh hay hoàng hôn đều dựa vào ánh sáng yếu ớt của huỳnh thạch. Hiện tại như này , bên ngoài chính là thời gian mặt trời lặn, nếu tối nữa chính là vào đêm, lúc mặt trời mọc huỳnh thạch cũng sẽ sáng lên.

"

 

"Thì ra là thế, ha ha, lúc ấy ta không chú ý nghe.

" Tang Nhược khô khan cười hai tiếng, cũng không biết nên tiếp tục nói cái gì, dứt khoát cúi đầu khẽ nhấp một ngụm canh cá.

 

Tiêu Tử Khâm lại chủ động mở miệng: "Vô Danh công tử, hôm nay ngươi nói muốn đi tìm thứ gì, có tìm được không?"

 

Lúc này Tang Nhược mới nhớ ra còn có chuyện tìm đồ, cũng nhìn Vô Danh hỏi: "Đúng vậy, rốt cuộc ngươi đã mất thứ gì? Sao lại gấp gáp muốn đi tìm.

"

 

Mặc Huyền im lặng một lát.

 

Con sư tử gỗ kia là hắn điêu khắc khi còn bé, nguyên hình là một trong những vật thí nghiệm nữ nhân kia mang đến, con sư tử trắng nhỏ bé hàm răng không đủ sắc bén, nhưng vẫn kén ăn, bị xương cá đâm một hồi liền nói cái gì cũng không chịu ăn, có khi hắn không có thời gian bắt tôm, nó tình nguyện gặm nấm.

 

Về sau trưởng thành chút, liền bắt đầu gặm tay hắn, tính tình còn lớn hơn, động một chút lại khóc lóc om sòm, so với bộ dáng Tang Nhược tức giận hôm nay cũng không khác là nhau mấy.

 

Hắn nhớ rất rõ ràng, lúc chết nó còn chưa đầy một tuổi, bị đối đãi như vậy, nhưng không có chút oán hận nào, cặp mắt ướt sũng kia cũng cực kỳ giống Tang Nhược, chỉ là bên trong có thêm rất nhiều tâm tình phức tạp, không sạch sẽ bằng Tang Nhược.

 

Mặc Huyền vô thức đưa tay lên, ngón tay chạm vào lụa trắng mới chợt phục hồi tinh thần lại.

 

Ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, lúc buông xuống thì nắm chặt thành quyền, nụ cười nơi khóe môi cũng đã biến mất, cực lực áp chế sát ý bạo ngược, lãnh đạm nói: "Không tìm được.

"

 

Không tìm được nữa, nó đã chết từ lâu, chết trong Ngô Đồng trại.

 

"Là...

. Là không thấy dây hoa sao?" Tang Nhược nhìn thấy động tác hắn sờ mắt, hỏi dò.

 

Dây hoa kia sớm đã bị Mặc Huyền thu vào trong nhẫn trữ vật khi rơi xuống cửa hang.

 

Nhưng lúc này hắn không muốn phí tâm tư tìm lý do khác, thuận miệng đáp: "Ừ.

"

 

"Không sao.

"

 

Tang Nhược cảm giác được tâm tình hắn căng thẳng, trong lòng không hiểu sao có chút đau, nàng kéo kéo tay áo hắn, ngẩng đầu nhỏ giọng dỗ dành: "Chờ đi ra ngoài, ta lại làm cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu cái cũng được.

"

 

Mặc Huyền cúi đầu nhìn nàng, nàng ngẩng mặt, trong mắt phản chiếu ánh huỳnh quang dần dần tối đi, đáy mắt đau lòng cực kỳ giống con sư tử ngu xuẩn kia.

 

Đại khái là thấy hắn có phản ứng, nàng nhẹ nhàng cong mắt, vươn ngón tay chọc chọc mu bàn tay của hắn: "Cho nên không cần không vui, cười một cái, được không?"

 

Tay Mặc Huyền nhịn không được run lên.

 

Ngay cả động tác nhỏ cũng giống như vậy.

 

Có quá nhiều chỗ tương tự, thậm chí hắn hoài nghi dị hồn chiếm đoạt thân thể Tang Nhược có thể chính là con sư tử kia hay không.

 

Nhưng cũng chỉ là hoài nghi, hắn đốt nhiều Ngưng Hồn hương như vậy, nếu nó còn sót lại chút linh hồn nào, lẽ ra nó phải đến cướp lấy thân xác hắn mới đúng.

 

Đối diện với ánh mắt lo lắng của Tang Nhược, Mặc Huyền thở dài, khóe miệng giật giật, trả lời qua loa với nàng: "Ta muốn một trăm cái khác nhau.

"

 

"Không thành vấn đề!

" Tang Nhược nhẹ nhàng thở ra, tươi cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong.

 

Mặc Huyền dừng một chút, quay đầu lặng lẽ mắng một câu: "Thật ngu xuẩn.

"