Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Cập nhật: 27/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 439
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Truyện Sủng
Cổ Đại
Truyện Sắc
Nữ Phụ
Xuyên Sách
     
     

 

Huỳnh thạch hoàn toàn tối sầm lại, bốn người cũng dùng bữa gần xong, Tiêu Tử Khâm đi phóng sinh cá chưa ăn hết, Tang Nhược thấy thế, liền kéo Vô Danh đến gốc cây cách đó không xa ngồi xuống, dặn dò kỹ lưỡng: "Lần này ngươi ngàn vạn lần không được chạy loạn nữa, nếu không ta thật sự sẽ nổi giận, ngươi cứ ngồi ở đây, ta đi tìm Thanh Thanh tỷ nói mấy câu, rất nhanh sẽ quay lại.

"

 

"Được.

"

 

Tang Nhược có chút không tin tưởng vào lời hắn, đi vài bước lại quay đầu nhìn một cái, thấy hắn quả thật vẫn ngồi yên ở đó, mới thở phào nhẹ nhõm, tranh thủ thời gian chạy tới bên cạnh Mục Thanh Thanh: "Thanh Thanh tỷ.

"

 

Mục Thanh Thanh đại khái là ăn no nê rồi, đang lười biếng dựa vào cây, uể oải đáp: "Có chuyện gì?"

 

Tang Nhược còn chưa nói chuyện mặt đã đỏ bừng, xoắn ngón tay ấp úng nói: "Có một vấn đề, ta muốn thỉnh giáo tỷ.

"

 

Mục Thanh Thanh thấy bộ dáng này của nàng, cơn buồn ngủ tan đi hơn phân nửa, hứng thú ngồi dậy: "Vấn đề gì?"

 

Tang Nhược cắn môi: "Chính là...

. chuyện như vậy, ta phải làm thế nào mới khiến nó thú vị hơn?"

 

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, trong sách dù sao cũng là văn tự, nàng lĩnh hội không đủ thấu đáo, tốt nhất nên nghe thêm chi tiết.

 

Chuyện cô nương xấu hổ khó mở lời, Mục Thanh Thanh nghĩ một chút liền hiểu ý nàng.

 

"Khụ.

.

.

" Nàng ta ho nhẹ một tiếng, khóe miệng khẽ nhếch thành một nụ cười, liếc mắt nhìn Vô Danh cách đó không xa, chế giễu nói: "Hắn còn có mặt mũi chê ngươi không thú vị sao?"

 

Đại khái là nữ nhân nói chuyện này sẽ dễ dàng hơn, Tang Nhược mím môi, cũng mang theo chút không vui: "Ta cũng không biết vì sao.

"

 

Mục Thanh Thanh nghĩ đến Vô Danh vừa rồi đối đáp sắc bén, con ngươi xoay chuyển, vẫy tay với Tang Nhược, hạ giọng nói: "Không sao, tỷ tỷ dạy ngươi.

.

.

"

 

Tang Nhược càng nghe mặt càng đỏ, ánh mắt lại càng nghe càng mở to.

 

Quả nhiên! Đến thỉnh giáo Mục Thanh Thanh quả không sai, nàng ta còn am hiểu hơn cả trong sách!

 

Mãi đến khi Tiêu Tử Khâm phóng sinh trở về, Mục Thanh Thanh mới vỗ vỗ tay nàng, thuận thế đưa một lọ thuốc cho nàng: "Muội muội cũng vừa phá thân, hai ngày nay e là đau đớn không nhẹ, cầm lấy, bôi trong ngoài một lần, không đến hai canh giờ liền thoải mái.

"

 

Nàng ta cất thuốc xong, trước khi đi nhìn Tang Nhược phong tình vạn chủng chớp chớp mắt: "Cố lên.

"

 

Tang Nhược bị đôi mắt tuyệt đẹp của nàng ta làm cho sửng sốt, chờ người khuất bóng mới gãi gãi đầu, lẩm bẩm: "Việc này.

.

. Đau không?"

 

Quá trình giao hợp đối với nàng mà nói giống như một chút đau đớn cũng không có, hôm nay chỉ làm một lần, ngay cả thân thể cũng không đau, ngoại trừ ngực và lòng bàn tay trầy chút da, hạ thân có chút nhớp nháp, nàng không cảm thấy khó chịu chút nào.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, Tang Nhược kinh ngạc che miệng.

 

Chẳng lẽ! Nàng mới là nữ chính được chọn?!

 

Lửa tắt hẳn, Huỳnh thạch ngay cả một tia sáng cuối cùng cũng không còn, Tang Nhược nhịn không được chửi bậy nó vẫn chưa đủ linh trí, ít nhất cũng nên bắt trước bầu trời đầy sao bên ngoài chứ, bây giờ tối đen như mực vậy, không nhìn thấy gì cả.

 

Nàng lấy mồi lửa từ trong túi trữ vật ra, ánh lửa le lói chiếu sáng con đường phía trước, nàng đi đến bên cạnh Vô Danh, trong lòng ngoại trừ ngượng ngùng, còn có chút tâm tình phức tạp.

 

Vô Danh không biết đang suy nghĩ gì, nhìn qua có chút xuất thần, Tang Nhược xoay người nắm tay hắn.

 

"Đi thôi, chúng ta trở về nghỉ ngơi.

"

 

Mặc Huyền bị kéo ra khỏi hồi ức, tay rụt về sau một chút, mượn cơ hội đưa con sư tử gỗ trong tay vào nhẫn trữ vật.

 

Một giây sau, hắn lại chủ động nắm tay nàng.

 

Tim hắn bây giờ đập rất nhanh, bởi vì nỗi đau khổ đã lâu không cảm nhận được.

 

Hắn rất ghét, nhất định phải dùng thứ khác thay thế nó.

 

"Tang Nhược.

"

 

"Hửm?"

 

Tang Nhược hơi nghi hoặc, lòng bàn tay của hắn sao lại lạnh như vậy, còn chảy nhiều mồ hôi như vậy.

 

Mặc Huyền hơi dùng sức, kéo nàng vào trong lòng, mồi lửa trong tay nàng rơi trên mặt đất, lăn hai vòng, tắt ngúm.