Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Cập nhật: 27/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 470
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Truyện Sủng
Cổ Đại
Truyện Sắc
Nữ Phụ
Xuyên Sách
     
     

 

Trong bóng tối yên tĩnh, hắn đưa tay nắm lấy ót nàng, hôn chuẩn xác lên môi nàng, lưỡi dài quen đường dễ dàng cạy mở hàm răng, ở trong miệng nàng dây dưa cùng chiếc lưỡi đinh hương, hôn vô cùng hung hãn.

 

Nước miếng không kịp nuốt thuận theo cằm rơi vào cổ, trong hô hấp, khí tức chưa tiến vào phổi đã bị hắn đoạt không còn một mảnh, Tang Nhược có chút thở không nổi, tay chống lên ngực đẩy hắn.

 

Mặc Huyền thở hổn hển buông môi nàng ra, lẩm bẩm: "Vẫn chưa đủ...

.

"

 

"Cái gì —— a, không được, Vô Danh!

"

 

Tiếng vải rách nát vang lên trong bóng tối, thân trên đột nhiên trần trụi trong không khí, nhũ tuyết vểnh lên run rẩy, Tang Nhược kinh hô thành tiếng: "Không được! Đây là ở bên ngoài!

"

 

"Không phải nàng nói trời tối rồi sao?" Hắn thở hổn hển, giọng nói khàn khàn: "Nơi này đều là người thường, không ai nhìn thấy được vào ban đêm.

"

 

"Nhưng sẽ có người thức khuya đấy! Ngươi quên rồi sao, Linh Cô nói bên này có rất nhiều cung phòng ở bên ngoài!

" Tang Nhược hốt hoảng nhặt lại bộ quần áo rách nát, mặc dù không biết vì sao hắn đột nhiên trở nên như vậy, nhưng nghĩ đến Mục Thanh Thanh, nàng vẫn là nhịn xuống xấu hổ nói: "Chúng ta trở về rồi tiếp tục, được không?"

 

"Ta không thể chờ lâu như vậy.

"

 

Mặc Huyền bắt lấy tay nàng để ngược ra sau lưng nàng, lại dùng sức ấn eo nàng, ép nàng phải cong eo lên, đưa cặp đào tiên trắng bóng đến trước mặt hắn.

 

Hắn không chút do dự, há mồm ngậm một bên vào trong miệng mút mát.

 

"A ha.

.

. A.

.

.

"

 

Tang Nhược không thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, nụ hoa bị hắn mút đến đau đớn khó chịu, nàng rên rỉ hai tiếng, khóe mắt tràn ra nước mắt.

 

"Đau quá.

.

.

"

 

"Yếu đuối.

"

 

Mặc Huyền khàn giọng oán trách một câu, ngẩng đầu hôn lên đôi môi run rẩy của nàng, tay kia phủ lên ngực nàng, xúc cảm mềm mại khiến hắn dừng lại một chút, sau đó dùng sức nhào nặn, linh lực bắt đầu chảy ra, đầu ngón tay vuốt ve, lướt qua từng vết sẹo nhỏ.

 

Hắn dây dưa cùng cái lưỡi nhỏ nhắn của nàng một hồi, chờ khi nàng thật sự cần thở mới vùi đầu vào ngực nàng khẽ cắn mút, tay cũng không chịu buông xuống, xoa xoa bên ngực kia, bộ ngực căng mọng đầy đặn tràn ra từ kẽ tay hắn, vị ngọt ngào khiến người ta ăn thế nào cũng không ngán.

 

Nhưng vẫn chưa đủ.

 

Mặc Huyền giật đai lưng của nàng ra, tay dán vào bụng dưới trơn nhẵn của nàng dò xét xuống dưới.

 

Thân thể Tang Nhược run rẩy dữ dội, thở dốc dồn dập: "Vô Danh.

.

. Không.

.

. Không thể tiếp tục.

.

.

"

 

Tang Nhược thực sự sợ có người đi ra bắt gặp, trái tim đập loạn thình thịch, ánh mắt vẫn nhìn bốn phía, vừa hoảng vừa thẹn, thân thể bị khoái cảm đùa bỡn không ngừng, hạ thân không ngừng co rút, khoái cảm tích lũy tầng tầng, nàng càng không khống chế nổi tiếng thở gấp.

 

Còn tiếp tục như vậy, nàng sợ mình sẽ gọi toàn bộ người trong trại ra mất.

 

Mặc Huyền không hề động đậy, tay tiếp tục dò xét xuống dưới, cách lớp quần lót đã chạm đến nơi ướt át, sự cáu kỉnh trong lòng tan đi như thủy triều, chuyển thành một cơn đau nhói.

 

Nhưng hắn không định dừng lại, trong tiếng rên rỉ run rẩy của Tang Nhược, ngón tay hắn ấn xuống một vị trí nào đó.

 

"A a —!

"

 

Tiếng kêu mới bật ra đã bị Mặc Huyền ngẩng đầu chặn lại, chỉ còn lại vài tiếng nức nở tràn ra từ trong cổ họng nàng.

 

Hắn tiếp tục day nát mật châu, Tang Nhược ngày càng run rẩy.

 

Trong lúc thở dốc, Tang Nhược dùng giọng nói mềm mại nỉ non gọi hắn: "Có người, có người.

.

. Bên kia có người!

"

 

Mặc Huyền nghiêng mắt nhìn lại, cách đó không xa sáng lên một ngọn nến, hẳn là có người đi ra ngoài ban đêm.

 

Hắn nở nụ cười thú vị, ngón tay dùng sức ấn mạnh vào mật châu*, khàn giọng nói: "A Nhược, ta không nhìn thấy.

"

 

*nó là cái niệu đạo ấy, mình dùng từ này vì k tìm ra được từ nào thay thế cả