Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Xuyên Sách: Vô Tình Công Lược Điên Phê Vai Ác

Cập nhật: 27/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 458
Đánh giá:                      
Tiên hiệp
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Truyện Sủng
Cổ Đại
Truyện Sắc
Nữ Phụ
Xuyên Sách
     
     

 

"Hả...

.

" eo Tang Nhược run rẩy, không kìm nổi hét lên một tiếng, nàng kinh hoảng nhìn nơi đó, sợ bị người khác nghe thấy, sợ tới mức bật khóc: "Ta không lừa ngươi, thật sự có người, ngươi, ngươi đừng làm nữa, sẽ bị phát hiện đấy.

.

.

"

 

"Thật sao?" Mặc Huyền không giải thích hắn sớm đã dùng thần thức tạo kết giới ngăn cách nơi này, đừng nói chút động tĩnh ấy của nàng, cho dù hô to hơn nữa cũng không ai có thể nghe được, càng không ai có thể nhìn thấy.

 

Hắn cười hỏi: "Vậy bây giờ nàng cảm thấy xấu hổ, hay là cảm thấy kích thích?"

 

Tang Nhược nghĩ tới sự so sánh hôm qua nàng đưa ra, quả thực muốn điên rồi, nàng cắn răng hô: "Xấu hổ muốn chết! Cho nên ngươi mau dừng lại, chúng ta không thể ở chỗ này.

.

.

"

 

"Nói dối.

" Mặc Huyền cắt ngang lời nàng, ngón tay ấn vào lõi hoa hung hăng nghiền nát: "Xấu hổ còn chảy nhiều nước như vậy, A Nhược, nàng không thành thật.

"

 

Dưới sự kích thích của lời nói và thân thể, tiểu huyệt giống như là vì phối hợp với hắn, ùng ục phun ra một lượng lớn dâm dịch, Tang Nhược sụt sịt nức nở.

 

"A ha.

.

.

Đừng.

.

. A.

.

.

A.

.

. nhẹ.

.

. nhẹ một chút.

.

.

" Nàng vừa gấp vừa xấu hổ, khoái cảm trong cơ thể còn đang bốc lên, ngay cả câu nói cũng nói đứt quãng, hít sâu hai hơi, không dám tiếp tục cứng đầu với hắn nữa.

 

Nàng không biết bây giờ Vô Danh đang làm gì, nhưng nàng biết, nếu cứ tiếp tục như vậy, lỡ như thật sự dẫn người trong trại tới, nàng sẽ không còn mặt mũi gặp người khác.

 

Mặc dù điều này đối với phái mị yêu phóng khoáng mà nói chút chuyện này không đáng kể chút nào, nhưng nàng không chịu được, nàng sẽ xấu hổ và giận dữ đến muốn đổi một hành tinh khác để sinh sống.

 

Nàng điều chỉnh hô hấp, tận lực nói rõ ràng: "Đúng.

.

. Ta chảy rất nhiều nước.

.

.

"

 

Nàng chủ động tiến tới, hôn cằm hắn, một đường mềm mại hôn lên gò má hắn, rơi xuống môi mỏng của hắn: "Nếu ngươi muốn tiến vào, hiện tại có thể.

.

. Ta không cần nhiều khúc dạo đầu như vậy.

.

.

"

 

Dưới loại câu dẫn này, nàng làm sao có thể không động tình, nếu hắn thật muốn làm, vậy còn không bằng sớm bắt đầu cũng sớm kết thúc một chút, đợi thêm một giây liền nhiều thêm một giây bị người khác phát hiện.

 

Vì thế nàng ngây ngô câu dẫn mang theo xấu hổ, rồi lại vô cùng chân thành.

 

Tay Mặc Huyền run lên, móng tay cào vào âm đế, khoái cảm như điện giật khiến trước mắt Tang Nhược lóe lên một mảnh bạch quang, thân thể nàng mất lực ngã vào trong ngực Mặc Huyền, co rút run rẩy.

 

Cách quần lót ướt đẫm, bàn tay Mặc Huyền đặt ở nơi riêng tư của nàng ướt đẫm tinh dịch.

 

Thật sự rất nhiều nước, rất ướt, rất trơn.

.

.

 

Nơi nào đó cứng rắn trương lên.

 

Hắn muốn tiến vào.

 

Hô hấp dần dần nặng nề, gân xanh nổi lên ở trên cổ hắn, sau một lần lại một lần thở hổn hển, hắn rụt tay ra, vòng qua bụng dưới, dọc theo xương sống của nàng vuốt ve lên trên, tinh dịch dính nhớp trơn trượt lưu lại trên tấm lưng trắng mịn của nàng, ngón tay dừng lại ở chiếc cổ mảnh khảnh lại yếu ớt của nàng.

 

Ngón tay lạnh lùng như ngọc dán chặt vào mạch đập của nàng, chỉ cần thêm một chút lực nữa thôi là sẽ dẫn đến nguy hiểm, hít thở không thông.

 

"Đừng dụ dỗ ta.

" Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng, giọng nói dịu dàng khàn khàn, cực kỳ giống tình nhân nỉ non: "Cũng đừng vọng tưởng mình có thể dụ dỗ ta.

"

 

Tang Nhược nằm trong lòng hắn run rẩy, cũng không nghe hắn nói gì, nhưng nàng vẫn dựa vào bản năng cảm giác được hắn lúc này rất không vui.

 

Hay là bởi vì vòng hoa sao? Hắn thạt sự thích như vậy sao?

 

Nàng cọ cọ mặt hắn, giọng nói rất mềm: "Ta còn chưa thấy Xích Diên Hoa, chờ ba ngày sau nữ nhi Linh Cô đại hôn, ta thay ngươi bện một cái dây lưng bằng hoa Xích Diên, được không?"

 

Thật lâu, cảm giác lạnh lẽo khiến nàng run rẩy nhạt đi, đỉnh đầu truyền đến thanh âm có chút bực bội của nam: "Tùy nàng.

"