Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Cập nhật: 01/12/2024
Tác giả: Tô Nhu Nhu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 175
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Cười
Truyện Ngược
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Dị Năng
Gia Đấu
Hài Hước
Trọng Sinh
Cung Đấu
Nữ Cường
     
     

“Chẳng lẽ các ngươi không biết hắn sống tốt nhờ kéo các ngươi vào sòng bạc rồi lấy hoa hồng từ đó sao?”

Trong mắt ba người đều là lửa giận.

Lý lão tam và Hồ Đại Xuyên không phải người tốt gì, vừa nghe tin này liền vội vàng cáo từ về nhà, mang theo người nhà đến tìm Hồ Vinh gây chuyện.

Cố lão nhị ngồi trên bàn ăn, không còn để ý đó chỉ là cơm gạo thô và dưa muối, ăn xong liền đứng dậy trở về phòng ngủ. Tuy nhiên, trước khi rời đi, gã theo bản năng nhìn Chu Vân Lan một cái, cẩn thận hỏi: “Nương, con đi ngủ, được không?”

Bộ dạng gã nhìn Chu Vân Lan rất đáng thương, sợ rằng nàng vừa mở miệng lại cấm cản mình, buộc mình tiếp tục đánh bạc.

Chu Vân Lan lại không như gã nghĩ, không hề khó xử gã, mà ngược lại còn đuổi gã đi nghỉ ngơi, dịu nhàng nói: “Lão Nhị à, ngươi vất vả rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi. Ta sẽ không gọi ngươi dậy ăn trưa, như vậy thì ngươi sẽ ngủ được thật lâu.

Cố lão nhị cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không biết rốt cuộc Chu Vân Lan đang có ý đồ gì, gã cảm kích gật đầu, trong lòng nghĩ rằng nương đã buông tha cho mình: “Cảm ơn nương, con đi ngủ đây.

Cố lão nhị thoải mái nằm trên giường, chẳng mấy chốc đã ngủ say.

Chu Vân Lan vui vẻ, lấy toàn bộ số bạc Cố lão nhị thắng được mà không chút do dự.

Buổi chiều trời bắt đầu mưa nhỏ, không khí mát mẻ, nàng dẫn theo Cố Đông Mạch đi ngủ trưa, cảm thấy thoải mái vô cùng.

Sau khi tỉnh dậy, Chu Vân Lan từ từ rời giường, mặc quần áo. Khi cúi người từ mép giường để lấy giày vải, Cố lão đại bước nhanh tới cửa, mặt mang vẻ nôn nóng.

Trông hắn có vẻ gấp gáp, nhưng khi thấy Chu Vân Lan, hắn liền khựng lại, đứng ở cửa, hỏi: “Nương, người dậy chưa? Con có chuyện muốn nói với người.

Chu Vân Lan để ý đến động tác của hắn, khẽ nhướng mày, thầm nghĩ: Người này còn dạy dỗ được.

Trước đây, Cố lão đại không tôn trọng nàng, vào cửa cũng chẳng thèm hỏi.

“Chuyện gì? Ngươi nói đi.

” Chu Vân Lan vừa mới thu dọn xong, trên tay còn ôm Cố Đông Mạch vẫn còn buồn ngủ.

Hai người, một già một trẻ, đều gọn gàng và sạch sẽ.

Cố lão đại không tự chủ được, dừng ánh mắt trên người cháu gái Cố Đông Mạch.

Phải biết rằng, trước đây khi Cố Trần thị chăm sóc đứa nhỏ, mặt mũi đứa nhỏ luôn lem luốc, quần áo thì rách rưới, vừa gầy vừa quê mùa. Nhưng giờ đây nhìn lại, không biết còn tưởng tiểu thư nhà ai.

Ánh mắt Cố lão đại sáng rực, như đang suy nghĩ điều gì.

Khi Chu Vân Lan nhìn qua, hắn theo bản năng đứng thẳng lưng, nói: “Nương, là thế này. Con đã dọn dẹp đất trồng rau xong rồi, không còn việc gì làm nữa. Nhưng con không thể ở nhà nhàn rỗi, đúng lúc trên đường gặp Quách tiểu ca. Quách tiểu ca nói với con rằng hiện tại Lâm Châu đang thiếu lương thực, nếu từ chỗ chúng ta vận chuyển qua, chỉ mất nửa tháng đường mà có thể bán gấp đôi giá. Nhà ta cũng còn kha khá lương thực, con nghĩ mang đi Lâm Châu bán, kiếm một khoản về.

“Quách tiểu ca bọn họ sẽ xuất phát sáng sớm ngày mai nên con mới vội như vậy…” Cố lão đại theo bản năng giải thích một câu.

Chu Vân Lan thong thả hỏi lại: “Ngươi chịu chủ động chịu khổ sao? Không phải trước giờ ngươi chỉ muốn làm địa chủ à?”

Cố lão đại nghẹn đỏ mặt, cúi đầu nhận lỗi: “Nương, trước đây con nói bậy, xin người đừng để trong lòng.

“Đến nhà Quách gia xem thử đã.

” Chu Vân Lan chỉ bình tĩnh nói rồi dẫn Cố Đông Mạch đi đến Quách gia. Cố lão đại mừng rỡ, vội vàng theo sau.