Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Cập nhật: 01/12/2024
Tác giả: Tô Nhu Nhu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 138
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Cười
Truyện Ngược
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Dị Năng
Gia Đấu
Hài Hước
Trọng Sinh
Cung Đấu
Nữ Cường
     
     

Quách gia cách Cố gia không xa, ở đầu thôn, là một ngôi nhà đất hai gian, bên trong ở chung ba thế hệ Quách gia.

Quách tiểu ca mà Cố lão đại nhắc đến là con trai trưởng của Quách lão nhị, tuy còn trẻ nhưng thường xuyên ra ngoài buôn bán, là người bán hàng rong.

Vừa đến trước cửa Quách gia, đã nghe thấy bên trong vang lên tiếng tranh cãi.

“Quách Vân, ngươi điên rồi sao? Dám đi Lâm Châu trong lúc dịch bệnh hoành hành. Ngươi có biết bên đó nguy hiểm đến tính mạng không? Còn lương thực, trong huyện hiện giờ lương thương cũng đang tăng giá thu mua, không cần đi đâu xa, bán ngay trong huyện không được à?”

“Không được!

” Quách Vân cắt ngang lời người kia, giọng kiên quyết: “Ta đã hứa với phú thương ở Lâm Châu phải kiếm đủ hai vạn cân lương thực. Giờ nhà ta chỉ có một ngàn cân, không đủ. Ta chỉ có thể nghĩ cách này, kéo người trong thôn cùng đi mới gom đủ lương thực để đưa qua đó.

"Cái gì? Ngươi qua lại với phú thương à?” Người nói chuyện bỗng chốc tỉnh táo hẳn, hạ giọng hỏi: "Vậy ngươi chạy như vậy một chuyến này, đối phương cho ngươi lợi ích gì?"

Ngoài cửa, sắc mặt Cố lão đại cứng đờ, nắm đấm bên hông đã sớm siết chặt.

"Đối phương sẽ cho ta một vị trí quản sự, sau này mỗi tháng đều có thể nhận ba lượng bạc tiền lương, chỉ cần lần này giúp tích trữ hai vạn cân lương thực, rồi sắp xếp người đưa đến Lâm Châu là được. Hơn nữa, bây giờ trong thôn hoàn toàn không biết Lâm Châu có dịch bệnh, mọi người chắc chắn sẽ vì khoản thu nhập này mà mạo hiểm, dù sao ta cũng đã tăng giá lên gấp ba lần rồi.

"

"Muốn trách...

. thì cũng trách bọn họ tham lam thôi, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy.

" Quách Vân vừa nói vừa cười khẩy một tiếng.

Cố lão đại tức đến mặt đỏ bừng, chủ yếu là xấu hổ và bất an khi mất mặt trước Chu Vân Lan.

"Chờ đã, chẳng lẽ ngươi đã đồng ý sẽ cung cấp lương thực trong nhà cho đối phương rồi sao?" Chu Vân Lan thấy vẻ mặt bất an của hắn, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, không khỏi nghi ngờ.

Sắc mặt Cố lão đại trở nên khó coi, ánh mắt nhìn nàng có vẻ né tránh, sự thật như thế nào, chẳng phải đã rất rõ ràng rồi sao.

"Ngươi đã làm gì? Tự mình khai ra đi.

" Chu Vân Lan khoanh tay, lạnh nhạt nhìn hắn.

Cố lão đại rùng mình một cái, nghĩ đến sự thay đổi của mẫu thân trong khoảng thời gian này, trong lòng chùn bước, bắt đầu hối hận, nhỏ giọng nói: "Con đã nhận một nửa số bạc rồi.

"

Theo như Quách Vân nói, ba mươi lăm văn một cân, một ngàn cân lương thực là ba mươi lăm lượng, một nửa số bạc thì rơi vào khoảng mười bảy lượng rưỡi.

Chu Vân Lan cười lạnh, giơ chân đá Cố lão đại vào cửa lớn Quách gia, chỉ nghe thấy một tiếng "ầm", cửa lớn vỡ tan, Quách Vân và thê tử của hắn ta là Quách Trịnh thị đang nói chuyện bên trong, thấy Chu Vân Lan, vẻ mặt bọn họ khẽ biến.

Cố lão đại nằm trên mặt đất, rên rỉ đau đớn, ánh mắt nhìn Chu Vân Lan mang theo sự sợ hãi và kinh hoàng.

Thấy nàng bước tới, Cố lão đại bất chấp mặt mũi, gào lên: "Nương, đừng đánh con nữa, con sai rồi.

"

"Bạc.

" Chu Vân Lan đưa tay ra trước mặt hắn.

Cố lão đại vội vàng móc từ trong ngực ra đưa cho nàng.

Chu Vân Lan nhận lấy bạc, quay đầu nhìn về phía phu thê Quách Vân đang tỏ vẻ chột dạ bên cạnh.

"Quách Vân tiểu tử này, nghe nói ngươi muốn mua một ngàn cân lương thực từ nhà ta, rồi bảo lão Đại nhà ta đưa đến Lâm Châu, có phải vậy không?" Chu Vân Lan nhìn Quách Vân đang căng thẳng với vẻ mặt cười như không cười.