Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Xuyên Thành Ác Phụ: Nhi Tử "Hiếu Thuận" Dám Hất Bát Cơm Của Ta

Cập nhật: 01/12/2024
Tác giả: Tô Nhu Nhu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 132
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Huyền Huyễn
Xuyên Không
Tiểu thuyết
Truyện Cười
Truyện Ngược
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Dị Năng
Gia Đấu
Hài Hước
Trọng Sinh
Cung Đấu
Nữ Cường
     
     

Nàng chỉ ngáp một cái, phẩy tay nói: "Mọi người về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì ngày mai nói tiếp.

"

Người Chu gia lảo đảo trở về nhà.

Cố lão nhị và Cố lão đại đã bịt miệng Quách Vân, nhốt vào phòng chất củi.

Cố Lý Thị và Cố Trần Thị đang nhịn khổ, dọn dẹp phân ở góc tường.

Chu Vân Lan thấy vậy bèn nói: "Hai ngươi về ngủ đi, không cần dọn nữa, à đúng rồi, cái thùng phân mà Quách Vân quên mang đi cũng để ở trong viện đấy, giữ lại để làm bằng chứng.

"

"Con biết rồi, nương.

" Cố Lý Thị và Cố Trần Thị nghe vậy, cũng vui vẻ đi nghỉ ngơi.

Còn bên này, Cố lão nhị hơi ngập ngừng đi tới, hỏi: "Nương, vừa rồi người thật sự tin con sao?"

"Trước hết, mắt ta không mù, có phải ngươi làm hay không, ta còn không rõ sao?" Sao Chu Vân Lan có thể không nhìn ra được gã đang do dự trong việc từ bỏ cuộc đời mình, nàng thích dạy dỗ Cố lão nhị, nhưng không muốn gã hoàn toàn biến thành một kẻ bỏ đi, nếu không đến lúc đó nàng chỉ có thể hoàn toàn từ bỏ gã.

"Hơn nữa, ta có thể bắt nạt ngươi, nhưng người khác muốn bắt nạt ngươi thì chẳng phải là không nể mặt ta sao?" Chu Vân Lan rất khó chịu.

Cố lão nhị vốn còn đang lo lắng, bỗng nhiên khuôn mặt gã cứng đờ lại, quả nhiên là gã nghĩ nhiều rồi, mẫu thân vẫn là một nhân vật tàn nhẫn.

"Được rồi, ta đi ngủ đây, ngươi tiếp tục đánh bạc đi.

" Chu Vân Lan ngáp một cái.

Lời này vừa dứt, Cố lão nhị suýt chút nữa sụp đổ, gã muốn cầu xin, nhưng thấy vẻ mặt vô cảm của Chu Vân Lan, gã chỉ đành ấm ức đi tiếp tục ngồi đánh bạc.

Bên này, Cố lão đại cũng muốn đi nghỉ ngơi, nhưng hắn không dám, bèn dứt khoát tới hỏi trực tiếp Chu Vân Lan.

"Nương, con có thể đi ngủ chưa?"

"Được, ngày mai sau khi thức dậy, viết cho ta một bản kiểm điểm về việc tại sao lại xảy ra chuyện như tối nay, đến lúc đó đưa cho ta xem.

"

Cố lão đại kinh ngạc trợn mắt: "Nương, nhưng con không biết chữ.

"

"Không biết viết thì nói, không biết nói thì diễn tả, còn nếu không hoàn thành, vậy xin lỗi, cơm của ngươi sẽ giảm một nửa.

"

Khuôn mặt Cố lão đại lập tức cứng đờ, nếu còn không biết là lão nương giận việc hắn chọc giận Quách Vân, lại còn lén giữ lại bạc thì hắn đúng là đồ ngốc.

Thật ra, hắn cũng không nghĩ tới chuyện ăn cắp mà còn để lại bạc, dù sao lương thực cũng không phải của hắn, Chu Vân Lan chắc chắn sẽ lấy đi số bạc đó. Hắn thừa nhận bản thân tham lam chút lợi nhỏ, nghe thấy giá cao liền động lòng, cố ý giữ lại một nửa số bạc. Không chỉ sợ rằng Quách Vân bên kia sẽ không cho hắn hưởng lợi, hắn còn nghĩ đến chuyện làm trước báo sau, biết đâu lại thành công?

Nhưng sự thật đã chứng minh rằng trước mặt Chu Vân Lan, quả nhiên chẳng thể che giấu được điều gì. Rõ ràng nàng đã biết ý định của hắn nên mới nói như vậy.

Cố lão đại hối hận vô cùng, đồng thời cảm thấy như cả đời này mình không thể vượt qua được ngọn núi cao lớn mang tên mẫu thân.

Chu Vân Lan đêm đó ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm hôm sau thức dậy, đã có Cố Lý thị và Cố Trần thị thay phiên nhau chuẩn bị bữa sáng.

Sau khi ăn xong, Chu Vân Lan nhìn về phía Cố Vân Trinh nói: “Vân Trinh, Tiểu Khởi, mấy ngày nay các cháu không cần học đường, ở nhà đọc  sách đi.

Nàng nghĩ thầm, ai mà biết được liệu người Quách gia có chó cùng rứt giậu hay không, đến lúc đó lại liên hợp với những người khác để ức hiếp đám nhỏ, để chúng ở nhà thì an toàn hơn.