” Cố lão đại nghe vậy liền vội vàng lên tiếng đáp lại.
“Nương, còn con thì sao?” Cố lão nhị không chờ nổi mà hỏi.
“Ngươi thì tiếp tục đánh bạc.
” Chu Vân Lan nhìn gã, nói một cách sâu sắc.
Cố lão nhị trong thoáng chốc lộ vẻ dữ tợn, thậm chí chỉ nghe thấy hai chữ ‘đánh bạc’ đã muốn nôn, nhưng gã không dám phản kháng, chỉ có thể cố nhịn cảm giác chán ghét và tiếp tục chơi.
Sau khi ăn xong, Chu Vân Lan sắp xếp cho ba đứa trẻ vào phòng nàng ngồi học bài.
Phòng của nàng hướng về phía mặt trời, bàn sách cũng được đóng chắc chắn và rộng rãi.
Chẳng bao lâu sau khi ăn xong, ngoài cổng Cố gia liền vang lên tiếng gõ cửa. Là người nhà Quách gia tìm đến, lần này còn có cả thôn trưởng đi cùng.
Cố lão nhị vội vã chạy ra mở cổng, tiện tay ném cái bát xúc xắc xuống đất, cảm giác như vừa sống lại. Ngay cả khi nhìn thấy những người đến gây chuyện, gã cũng cảm thấy vui vẻ.
“Thôn trưởng, các người đến tìm nương phải không?”
“Nhưng tạm thời ta không thể cho các người vào.
” Cố lão nhị làm theo lời Chu Vân Lan dặn, đứng ngả ngớn ở trước cửa ngăn không cho ai vào, trông rất nghiêm túc.
Thôn trưởng cảm thấy đau đầu, nhất là khi nghe tin Chu Vân Lan nói ở Lâm Châu có dịch bệnh. Dù nơi đó cách đây còn mấy chục, thậm chí cả trăm dặm, nhưng ai mà biết được liệu những người dân chạy nạn kia có đến đây không. Một khi họ đến, bệnh dịch có thể lây lan. Mà ngày thường trấn trên và huyện có nhiều người qua lại như vậy, sao thôn trưởng có thể yên tâm được?
Ông ta và người Quách gia có mục đích khác nhau, chỉ có thể kiềm chế tính tình, mở miệng nói: “Cố lão nhị à, vậy ngươi gọi nương của ngươi ra đây, chúng ta nói chuyện ngay tại cửa là được.
”
“Được thôi.
” Cố lão nhị đáp lời ngay.
Gã gọi Chu Vân Lan, đồng thời đưa mắt ra hiệu cho Cố Trần thị mang vài chiếc ghế ra. Khi Chu Vân Lan đến, mọi người đã sắp xếp trật tự ngồi trước cửa Cố gia, hiển nhiên vị trí của nàng cũng được giữ sẵn.
Chu Vân Lan bước tới, ngồi xuống, thấy thôn trưởng có vẻ mặt nghiêm trọng, nàng biết mục đích của mình đã đạt được, liền chủ động mở lời để kiểm soát tình hình: “Thôn trưởng, ngươi có việc quan trọng gì muốn nói sao?”
“Chính là chuyện ngươi nói về dịch bệnh ở Lâm Châu.
” Thôn trưởng chau mày hỏi: “Chuyện này có thật không?”
“À, ta nghe Quách Vân và vợ hắn ta nói.
” Chu Vân Lan ném vấn đề sang phía Quách gia, lặp lại lời của Quách Vân trước đó.
“Cái gì? Quách Vân muốn hại chúng ta!
”
“Hắn chỉ vì một chức quản sự mà muốn hại chết tất cả những nam nhân muốn đi theo bán lương thực?”
“Sao lòng dạ hắn ta có thể độc ác như vậy?”
“Chuyện này có thật không?” Thôn trưởng nghiêm giọng, mọi người đều quay sang nhìn người nhà Quách gia.
Hai vợ chồng Quách lão nhị và Quách Vương thị đều có mặt ở đây, bị ánh mắt giận giữ của mọi người nhìn chằm chằm, Quách nhị thẩm thề thốt phủ nhận: “Không thể nào, Quách Vân tuyệt đối không dám làm chuyện hại mạng người như thế. Gốc rễ của Quách gia nằm trong thôn này, nếu hại chết mọi người, sao nhà chúng ta có thể sống nổi nữa?”
“Cố thím, trước giờ ta chưa từng đắc tội gì với ngươi, tại sao bây giờ ngươi lại muốn hại chết cả nhà chúng ta?” Quách nhị thẩm vừa nói vừa vỗ đùi, ánh mắt đầy oán hận và chỉ trích hướng về phía Chu Vân Lan.
“Chuyện này dễ thôi, cứ phái người đi dò hỏi tin tức. Dịch bệnh lớn như thế ở Lâm Châu, chắc chắn sẽ có người nghe được tin tức. Đồng thời, ba ngày nữa ta mới thả Quách Vân đi vì đảm bảo an toàn. Dù sao cũng chẳng ai biết trước điều gì, thà đề phòng còn hơn.
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!