Sắc mặt đám người thôn trưởng khẽ thay đổi, rõ ràng bị lời của Chu Vân Lan thuyết phục. Không chút do dự, thôn trưởng quay sang nhìn người Quách gia nói: “Chuyện này quyết định như vậy. Người trong thôn có thể bán lương thực nhưng không ai được phép đi Lâm Châu!
”
“Nếu ai đi, ta sẽ thay mặt cả thôn trục xuất người đó ra khỏi thôn.
”
“Cả thôn nhiều người như thế, không thể để một người làm hại hết được.
”
Quách nhị thẩm theo bản năng định lên tiếng phản bác, nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc của thôn trưởng chặn lại. Vốn đã chột dạ, nghe phạt nặng như vậy, mặt bà ta biến sắc, cuối cùng không dám nói thêm gì.
“Thôn trưởng, ta sẽ giữ Quách Vân ở lại nhà ta, dọn dẹp xong bức tường rồi mới cho hắn ta đi.
”
“Hắn ta đã phạm sai lầm và chạy tới nhà ta phá hoại, bị bắt quả tang mà còn cố cãi. Hai tội này cộng lại, không thể không bị trừng phạt. Nhà ta đâu phải dễ bắt nạt như vậy?” Chu Vân Lan mỉm cười nói với thôn trưởng: “Đây là chuyện ân oán cá nhân giữa hai nhà chúng ta. Thôn trưởng bận xử lý dịch bệnh ở Lâm Châu, ta sẽ không phiền ngươi về chuyện nhỏ này.
”
Thôn trưởng thực sự không có thời gian rảnh rỗi, ông ta dồn toàn tâm toàn ý vào chuyện dịch bệnh ở Lâm Châu. Lời của Chu Vân Lan nói trúng vào tâm ý ông ta nên ông ta lập tức gật đầu đồng ý: “Được, các người tự giải quyết, đừng làm ầm lên.
”
“Thôn trưởng đi thong thả.
” Chu Vân Lan lại cười nói.
Vợ chồng Quách lão nhị nôn nóng, theo bản năng định đứng lên.
Chu Vân Lan tiến tới, hai tay đặt lên vai họ, cười nhạt hỏi: “Hai vị gấp gáp gì vậy? Chúng ta vào trong để hai nhà cùng bàn bạc nhé?”
Vợ chồng Quách lão nhị còn chưa kịp phản ứng đã bị Chu Vân Lan đẩy vào nhà.
Quách Vương thị thấy Chu Vân Lan cười, theo bản năng lùi lại hai bước.
“À, Quách Vân tức phụ, ngươi không định vào trong cùng ta nói chuyện sao? Cũng được thôi, vừa hay mọi người ở đây chắc cũng muốn hỏi ngươi về những lời của Quách Vân hôm qua. Hắn ta đã biết những gì? Là vợ hắn ta, chắc chắn ngươi phải biết rõ, ngươi cứ ở lại để giải thích cho mọi người đi nhé.
”
Nghe vậy, đám thôn dân lập tức tỉnh táo, nhanh chóng vây quanh Quách Vương thị để chất vấn.
“Quách Vương thị, rốt cuộc Quách Vân đã làm gì? Hắn ta nghe từ đâu mà biết về dịch bệnh ở Lâm Châu?”
“Hắn ta không định thật sự hại chúng ta đấy chứ?”
“Sao hắn ta biết rõ ở Lâm Châu có dịch bệnh mà vẫn dám đưa lương thực qua đó?”
“Những ai đã đồng ý bán lương thực cho hắn ta?”
“Quách Vương thị, ta hỏi ngươi, Quách Vân đã đưa cho lão nhị nhà ta mười lượng bạc, nói đó là tiền đặt cọc bán lương thực. Hắn ta bảo nếu đã nhận tiền thì phải đưa hết số lương thực còn lại đến Lâm Châu, nếu không sẽ đắc tội với phú thương hay địa chủ nào đó và họ sẽ tìm đến nhà ta gây chuyện, có phải vậy không?”
Quách Vương thị bị một nhóm thôn dân bao vây, những người vốn thật sự có ý định bán lương nên mới tìm đến để hỏi tội. Những người này không còn chỉ quan tâm đến chuyện phiếm nữa, nên sắc mặt họ dành cho nàng ta chẳng mấy tốt đẹp.
Chu Vân Lan ra hiệu cho Cố lão nhị đóng cổng.
Cố lão nhị thấy trong thôn có nhiều người đàn bà đanh đá bị nương dạy dỗ thẳng tay, không khỏi nuốt nước miếng. Ánh mắt gã nhìn về phía Chu Vân Lan tràn ngập khâm phục.
Chu Vân Lan nhướng mày nhìn gã: “Nhìn gì nữa, sao còn không mau đi đánh bạc?”
Chào mừng bạn đến với RIT Truyện!!!
Hiện tại RIT truyện đã có giao diện mới, với các tính năng ưu việt hơn:
+ Thêm icon chat với admin phía góc phải dưới cùng
+ Thêm các tính năng đăng ký / đăng nhập
+ Thêm mục Truyện Audio
Rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ team mình trong suốt thời gian qua!
Donation
Ủng hộ, duy trì và phát triển https://rittruyen.com!