Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Họa Tam Xuân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,274
Đánh giá:                      
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Xuyên Sách
     
     

Thời Nhất lạnh lùng hỏi: “Ngươi là người phương nào, lén la lén lút trước phủ chưởng ấn, rốt cuộc có ý đồ gì?” Giọng hắn vừa nặng vừa khàn, giống như dây thanh bị thương, mang theo sự âm trầm đáng sợ.

Thời Quy không chú ý đến sự lạnh lẽo trong giọng nói của hắn, vội vàng ngẩng đầu: “Chưởng, chưởng ấn? Ngươi nói nơi này là phủ đệ của chưởng ấn?”

Phản ứng của nàng khiến Thời Nhất cảnh giác trong nháy mắt, trường kiếm trong tay hơi rút ra khỏi vỏ, phát ra tia sáng lạnh lẽo.

Thời Quy không hề để ý đến điều này, nàng hít hít mũi, ngắt quãng nói: “Ta đến tìm chưởng ấn, ta, ta muốn gặp ông ấy, ngươi có thể dẫn ta đi gặp ông ấy không?”

Ánh mắt Thời Nhất trầm xuống: “Gặp chưởng ấn?” Hắn cẩn thận nhớ lại, nhưng không hề nhớ ra đã từng có liên quan gì đến người Giang Nam nào, bèn quay đầu nhìn Thời Nhị, nhận được đáp án tương tự trong mắt hắn ta.

Hắn lại nhìn về phía Thời Quy, nhếch mép: “Ngươi cho rằng mình là ai, chưởng ấn là người mà ngươi muốn gặp là có thể gặp sao? Mau rời khỏi đây, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.

“Không phải...

.

” Thời Quy có chút sốt ruột, dưới cơn gió lạnh, giọng nói run rẩy: “Ta từ Giang Nam đến, đến đây là để tìm người thân, chưởng ấn là.

.

.

“Đủ rồi.

” Thời Nhất không kiên nhẫn ngắt lời, đầu ngón tay khẽ động, trường kiếm lập tức ra khỏi vỏ hơn phân nửa.

Thời Quy bị đao kiếm làm cho khiếp sợ, vô thức lùi về sau nửa bước, lời còn lại đều nuốt ngược vào trong bụng.

Thời Nhất cụp mắt: “Lần cuối cùng, hoặc là đi, hoặc là chết.

Thời Quy sợ hãi đến mức không nói nên lời, thực sự không hiểu nổi vì sao đối phương lại rút đao ra chỉ vì một câu nói của nàng.

Nhưng nhìn biểu cảm của đối phương, có vẻ như hắn không phải đang hù dọa nàng. Chỉ sợ rằng chỉ cần nàng còn do dự thêm một chút nữa thì thanh đao kia sẽ lập tức giáng xuống người nàng.

Nàng bất giác lại lui về phía sau hai bước, giọng nói hoàn toàn mất kiểm soát: “Ta, ta đi, đừng.

.

.

“Cút.

” Thời Nhất hạ tay phải xuống, trường kiếm theo đó được tra lại vào vỏ, nhưng ánh mắt vẫn ghim chặt vào người Thời Quy.

Thời Quy không dám trì hoãn thêm nữa, liên tục lùi về sau hai, ba bước, cuối cùng liếc nhìn Thời Nhất và Thời Nhị một cái, sau đó xoay người chạy đi. Nàng liên tục rẽ vào hai con đường, mãi đến khi cảm giác như có kim châm sau lưng hoàn toàn biến mất mới dám dừng bước.

“Hộc, hộc, hộc.

.

.

” Nàng vịn tường, cố gắng điều hòa lại nhịp thở, trái tim vẫn đập thình thịch trong lồng ngực.

Nhưng vừa nhớ đến những gì nghe được lúc nãy, đôi mắt Thời Quy lại sáng lên lấp lánh, bệnh trạng mấy ngày nay cũng biến mất, trên mặt còn hiện lên hai rạng rỡ hồng hào.

—— Nàng đã tìm được nhà của phụ thân rồi!

May mắn đến bất ngờ khiến nàng hưng phấn vượt xa sự sợ hãi. Dù vừa bị uy hiếp, nhưng lúc này nàng lại dũng cảm lạ thường, như thể có thể lập tức quay về, diễn một màn nhận thân cảm động rơi nước mắt.

Còn trước cửa phủ Thời gia, Thời Nhất thu hồi tầm mắt: “Đi thôi, đại nhân chắc đang đợi.

Thời Nhị khẽ gật đầu, đang định xoay người rời đi thì bỗng nhiên nhớ đến dáng vẻ của tiểu cô nương lúc nãy.

Thời Quy bôn ba bên ngoài nhiều ngày, trên mặt không hề sạch sẽ, chỉ có đôi mắt mèo là đặc biệt sáng ngời, khiến người khác vừa nhìn đã nhớ mãi không quên.

Thời Nhị nhớ rất rõ, vị chưởng ấn nhà hắn ta cũng có một đôi mắt mèo giống hệt như vậy, chỉ khác là so với sự trong veo trong mắt tiểu cô nương thì đôi mắt của chưởng ấn nhà hắn ta lại luôn ẩn chứa một vùng tăm tối.

Nghĩ đến đây, bước chân hắn ta bất giác chậm lại, mãi đến khi bị Thời Nhất lên tiếng hỏi, hắn ta mới hoàn hồn, lặng lẽ lắc đầu.

Một canh giờ sau, trời hoàn toàn tối đen.

Trong những ngôi nhà cao cửa rộng đã thắp nến sáng trưng, nhưng con đường phía trước lại chìm trong bóng tối.

Dưới sự che giấu của màn đêm, một bóng dáng nhỏ bé men theo chân tường, chậm rãi di chuyển về phía phủ Thời gia.

Thời Quy vẫn mặc chiếc áo bông bẩn mà Dương Nguyên Hưng đã thay cho nàng. Áo bông tuy cũ rách, còn có mùi dầu mỡ không tài nào tản đi hết nhưng dù sao vẫn tốt hơn nhiều so với bộ đồ mỏng manh của nàng lúc trước.

Nàng kéo hai ống tay áo dài xuống, buộc chặt lại với nhau, sau đó rụt cả bàn tay vào trong để che chắn cho đỡ lạnh.

Vạt áo bông cũng rất dài, mặc trên người có thể che kín đến quá đầu gối, tuy có hơi bất tiện khi di chuyển nhưng ít ra cũng giúp nàng giữ ấm được phần nào.

Thời Quy dựa vào chút hơi ấm ít ỏi đó, núp ở góc tường cách đó một con đường, kiên nhẫn chờ đợi hơn một canh giờ, mãi đến khi trời tối mới quay lại phủ Thời gia.