Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Họa Tam Xuân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,274
Đánh giá:                      
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Xuyên Sách
     
     

Bằng không một mình nàng, lại là trẻ con, không có chút sức lực nào để tự bảo vệ mình, huống chi hiện giờ đang là mùa đông giá rét, nếu ở bên ngoài sẽ mất mạng vì chết cóng.

Quyết định xong, Thời Quy bèn đi dọc đường hỏi thăm, nhưng đáng tiếc, nơi nàng muốn đến quá rộng, hỏi bốn, năm người mà vẫn không ai biết.

Hơn nữa một mình nàng, lại là một tiểu hài tử, đi lang thang trên đường như vậy, khó tránh khỏi việc bị người khác chú ý.

Lại hỏi thăm nhưng không có kết quả, Thời Quy dừng bước, nàng cảnh giác nhận ra có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, trong lòng thầm kêu không ổn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

Nàng nhìn xung quanh, cuối cùng chạy đến một tiệm bánh, nàng đưa tay bám vào mép cửa, lễ phép hỏi tiểu nhị đang quét dọn bên trong: "Xin hỏi huynh đài có biết làm sao để đến thành Tây không ạ? Chính là nơi có phủ đệ của quý nhân đó ạ.

"

Tiểu nhị nghe thấy tiếng động thì ngẩn người, một lúc lâu sau mới nhìn thấy cô bé đang đứng trước cửa tiệm.

Hắn ta gãi đầu: "Nơi ngươi muốn đến...

. Ta làm sao mà biết được phủ đệ của quý nhân ở đâu chứ? Nhưng nếu ngươi muốn đến thành Tây, cứ đi thẳng theo con đường này, đến ngã tư thì rẽ trái, sau đó tiếp tục rẽ trái, đi qua đường Huyền Vũ là đến.

.

. Ngươi là con nhà ai? Sao lại đi một mình thế này?"

Thời Quy không trả lời câu hỏi của hắn ta, chỉ ghi nhớ đường đi trong lòng, sau đó lớn tiếng nói lời cảm ơn rồi biến mất ở cuối con đường.

Nhờ tiểu nhị quán trà chỉ điểm, Thời Quy một đường lảo đảo, cuối cùng cũng đến được thành Tây.

Thành Tây đa số là phủ đệ nhà quyền quý và nha môn quan phủ, so với con đường trước mặt đầy rẫy cửa hàng lớn nhỏ thì nơi này càng thêm phần lạnh lẽo và trang nghiêm. Y phục của người đi đường cũng trở nên chỉnh tề hơn rất nhiều, ngay cả nha dịch tuần tra dọc đường cũng nhiều hơn hẳn.

Thời Quy vài lần né tránh nha dịch tuần tra, bởi vì tinh thần đặt hết vào việc quan sát mọi người xung quanh nên nàng không chú ý đến cảnh vật dọc đường.

Chờ đến khi nàng hoàn hồn lại, tiểu xá gạch xanh xung quanh đã biến thành nhà cao cửa rộng tự lúc nào, trên đường cũng không còn bóng dáng của bá tính bình thường mà thay vào đó là gia đinh, tỳ nữ hoặc xe ngựa hoa lệ chậm rãi di chuyển, rất hiếm khi thấy cảnh người ta cười nói vui đùa.

Thời Quy nín thở ngưng thần, nhân lúc trên đường vắng vẻ, nhanh chóng đổi sang trốn sau một con sư tử đá khác.

Nàng thò đầu ra từ sau pho tượng đá cao lớn, tuy nhìn thấy hai bên cửa chính có bảng hiệu nhưng lại không nhận ra chữ viết trên đó. Nàng đoán nơi này hẳn là phủ đệ nào đó, song không biết tên chủ nhân.

Nói đến chuyện tìm người hỏi đường, từ lúc gặp phải nha dịch tuần tra, Thời Quy đã bỏ ý định này từ lâu rồi.

Đôi mắt mèo của nàng mở to, chuyên tâm quan sát cảnh vật trên đường, hoàn toàn không phát hiện ra có hai người lặng lẽ đứng sau lưng mình từ lúc nào.

Mãi đến khi có một bàn tay to lớn đặt lên vai, cả người Thời Quy run lên, vô thức kêu lên một tiếng.

Ngay sau đó, hai cánh tay của nàng đã bị người ta chế trụ. Hai người phía sau chỉ hơi dùng sức một chút đã nhấc bổng nàng lên, hai tay đồng thời vung về phía trước, ném thẳng nàng đến trước mặt con sư tử đá.

Thời Quy ngã nhào xuống đất, hoảng hốt ngẩng đầu lên, không ngờ lại đối diện với hai khuôn mặt lạnh như băng, sợ đến mức cả người run rẩy, sắc mặt vốn đã xanh tím lại càng thêm tái nhợt.

Chỉ thấy hai người này mặt trắng không râu, cao tám thước, vô cùng cao lớn, vạm vỡ.

Họ mặc võ phục thêu kim tuyến, cổ tay và bắp chân đều có giáp bảo vệ, đầu đội mũ bạc, chân đi giày ống, đôi mắt đen láy không chút cảm xúc, tay trái để sau lưng, tay phải đặt trên chuôi đao bên hông.

Thời Nhất và Thời Nhị vốn được lệnh về phủ lấy đồ, vô tình chứng kiến toàn bộ hành động của Thời Quy. Thấy nàng lén la lén lút trước phủ chưởng ấn đã lâu, không khỏi nghi ngờ mục đích của nàng.

Dù chỉ là một tiểu cô nương gầy yếu, họ cũng không hề có ý xem thường, bởi vì vài năm trước, từng có kẻ thù chính trị giấu thuốc nổ trong người một đứa trẻ, nhân lúc họ mềm lòng cứu giúp đã châm lửa cho thuốc nổ phát hỏa.

Lần đó, đứa trẻ mang thuốc nổ chết ngay tại chỗ, còn vị chưởng ấn của họ cũng bị thương nặng.

Từ đó về sau, đừng nói là trẻ con, phàm là bất cứ thứ gì đến gần chưởng ấn, dù là người hay vật đều phải kiểm tra ba lần mới được đưa đến trước mặt ông. Giờ khắc này, thấy Thời Quy run lẩy bẩy hồi lâu mà không nói lời nào, họ dần mất kiên nhẫn.