Nàng vẫn lẩm bẩm, những lời nói chẳng liên quan gì đến nhau, cả những chuyện trong giấc mơ cũng tuôn ra hết.
"Mẫu thân mỗi ngày đều rất mệt, bọn họ đều bắt nạt mẫu thân, mẫu thân nói chờ phụ thân về là được rồi, nhưng tại sao phụ thân mãi không về, Niếp Niếp ghét phụ thân nhất trên đời...
. Con nhớ mẫu thân, hu hu.
.
.
"
"Cữu cữu thật xấu, hắn lúc nào cũng mắng mẫu thân, còn mắng cả phụ thân, Niếp Niếp không phải là đứa trẻ không phụ thân.
.
.
"
"Con không cần bạc, cũng không cần phụ thân, con chỉ cần mẫu thân thôi, khi nào mẫu thân mới về.
.
.
"
"Mẫu thân ơi cứu con, phụ thân ơi cứu con…"
Nhìn Thời Quy, Thời Tự sững sờ, hắn cúi đầu, nhìn đôi môi giống hệt người thê tử đã khuất của Thời Quy, trái tim như bị ai đó bó chặt, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Cuối cùng, Thời Quy cũng khóc đến ngất đi.
Cho dù đã bất tỉnh, nàng vẫn ôm chặt lấy tay hắn không buông, đôi mắt sưng đỏ vì khóc, thỉnh thoảng lại nấc lên từng tiếng.
Nửa canh giờ sau, hai ngự y giỏi nhất về bệnh trẻ con trong cung được mời đến.
Lúc này, Thời Tự đã lấy lại được bình tĩnh, nhìn bề ngoài, ngoại trừ đuôi mắt hơi đỏ lên thì không còn gì khác lạ.
Là người làm việc trong cung, bọn họ hiểu rất rõ cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi. Cho dù trong phủ của chưởng ấn có xuất hiện một bé gái, bọn họ cũng không hỏi thêm một câu, chỉ im lặng bắt mạch, kê đơn thuốc.
Một lát sau, hai người từ bên giường lui ra.
Thời Tự hỏi: "Hai vị đại nhân, đứa bé này làm sao vậy?"
Trong đó, vị lớn tuổi hơn đáp: "Bẩm chưởng ấn, vị cô nương này hẳn là do kinh hãi trong mộng dẫn đến hư nhiệt, thần đã kê phương thuốc an thần, phối hợp với thuốc thanh nhiệt, nhiều nhất một canh giờ là có thể hạ sốt.
"
"Chỉ là thần phát hiện vị cô nương này thân mang bệnh cũ, dinh dưỡng không đầy đủ, ngày sau cần tinh tế dưỡng hộ mới có thể bù đắp phần trước đó bị thiếu hụt.
"
Trái tim Thời Tự vừa mới buông xuống không lâu, lại bị nửa câu sau nhắc lên cao.
Hắn chợt nhớ lại lời Thời Quy nói trong lúc mê man, nghĩ đến cuộc sống mấy năm nay của nàng, thân thể không tốt cũng không có gì lạ.
Hai vị ngự y lui xuống sắc thuốc, đợi thang thuốc được đưa tới, Thời Tự nhận lấy công việc cho nàng uống thuốc, giữa chừng có nhiều khó khăn, nhưng dù sao cũng đã cho nàng uống hết toàn bộ số thuốc. Cuối cùng, theo như lời khuyên của ngự y, hắn dùng đầu ngón tay chấm một chút mật hoa hòe, nhẹ nhàng bôi lên môi Thời Quy.
Một canh giờ sau, nhiệt độ trên người Thời Quy rốt cuộc cũng hạ xuống.
Dù vậy, Thời Tự cũng không rời khỏi giường nàng, cứ thế canh giữ đến tận hừng đông, nghe thấy hơi thở của nàng đã đều đặn, lúc này mới đứng dậy rời đi.
Không cần hắn phải dặn dò nhiều lời, Tuyết Yên và Vân Trì cũng vô cùng để tâm.
Nếu nói trước đó các nàng đối với Thời Quy chỉ là yêu quý, vậy thì sau khi nghe thấy chính miệng Thời Tự gọi "A cha", thì đối với Thời Quy các nàng liền xem như trân bảo mà nâng niu, chỉ cần nghe thấy hơi thở của nàng phập phồng cũng phải khẩn trương một phen.
Mà Thời Tự rời khỏi Tây Sương Các, ngoại trừ nguyên nhân Thời Quy đã không còn đáng ngại, phần lớn là bởi vì nhận được tin tức của ám vệ.
Ám vệ đến báo: Dương Nguyên Hưng đã tìm được!
Tin tức này quả thực có chút nằm ngoài dự liệu của Thời Tự, hắn hỏi ám vệ mới biết, thì ra bọn họ tìm người cũng không tốn bao nhiêu công sức.
Bởi vì kinh thành ra vào kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, những kẻ ngoại lai không có thân thích ở kinh thành như Dương Nguyên Hưng càng là đối tượng bị thẩm tra gắt gao, cho dù có thuận lợi vào được kinh thành, thì ba ngày đầu ở trọ đều phải xuất trình thẻ tre chứng minh thân phận.
Dọc đường đi, Dương Nguyên Hưng chưa từng bạc đãi bản thân, sau khi vào kinh cũng chẳng hề che giấu, đã sớm tìm một khách điếm tốt nhất để ở.
Lúc ám vệ tìm được hắn ta, hắn ta đang hỏi thăm tiểu nhị trong tiệm: "Không biết trong kinh thành có kỹ viện nào nổi tiếng không? Hay là những tú bà nào mua nữ đồng với giá cao, ta mang theo nữ đồng trong nhà đến.
.
.
"
Nghe ám vệ thuật lại không sót một chữ, Thời Tự không nhịn được, bực tức đập mạnh một tiếng lên bàn: "Súc sinh!
"
Ngay tối hôm qua, trong lòng hắn đối với Dương Nguyên Hưng còn sót lại hai phần tưởng nhớ tình xưa, nhưng chút tình nghĩa ít ỏi đó sau khi nghe Thời Quy kể lại, chỉ cần nghĩ đến những ngày tháng thê thảm của thê tử và nữ nhi ở Dương gia, thì hắn đối với Dương Nguyên Hưng chỉ còn lại sự căm hận.
Trải qua một phen khóc lóc kể lể của Thời Quy vào tối hôm qua, Thời Tự đối với thân phận của nàng đã có tám phần khẳng định, một phần còn lại, đợi sau khi gặp được Dương Nguyên Hưng thì có thể sáng tỏ.