Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Họa Tam Xuân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,274
Đánh giá:                      
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Xuyên Sách
     
     

Kẻ ra tay nói: "Chỉ trách ngươi đã động vào người không nên động, hãy nhớ kỹ những gì ngươi đã làm hai năm trước.

"

Hai năm trước?

Tên địa chủ thoi thóp, cố gắng nhớ lại những gì mình đã làm hai năm trước.

Đó là một đêm cũng giống như đêm nay, gã uống rượu say trở về nhà, tình cờ gặp Dương Nhị Nha, thấy nàng xinh đẹp, gã liền nổi sắc tâm, đã thèm muốn nàng từ lâu nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội ra tay.

Men rượu càng khiến gã thêm phần táo tợn.

Gã vẫn còn nhớ rõ tiếng kêu thảm thiết của nàng, khi bị gã đuổi theo ngã nhào trên mặt đất, đôi mắt ngấn lệ, dáng vẻ đáng thương khiến gã càng thêm hưng phấn...

. Chỉ còn một chút nữa thôi.

.

. Thì đồ tể họ Lưu không biết từ đâu xuất hiện, đấm cho gã một cú ngã lăn ra đất, còn bảo thê tử mình đưa Dương Nhị Nha về nhà, phá hỏng chuyện tốt của gã.

Vậy nên tai họa hôm nay của gã là do Dương Nhị Nha?

Hai mắt tên địa chủ bị máu che mờ, ý thức mơ hồ, không thể nghĩ thêm được gì nữa. Cùng lúc đó, người nhà họ Dương cũng lần lượt gặp chuyện.

Kẻ nhẹ thì gãy chân, gãy tay, kẻ nặng thì ngã đầu xuống vũng nước, đến khi được phát hiện thì đã chết đuối từ lâu.

Dương Thất Mỹ và tẩu tẩu ra ngoài không cẩn thận va phải người ta, bị đánh cho một trận. Sau đó còn bị vu oan giá họa là ăn cắp, bị giải lên quan phủ, lĩnh hai mươi trượng.

Lập tức, quan phủ truyền lệnh lột y phục, lại còn hành hình giữa thanh thiên bạch nhật, kẻ nam nhân trọng mặt mũi còn chẳng chịu nổi nhục nhã như thế, huống hồ là một phụ nhân đã có trượng phu và một cô nương khuê các.

Hai người sau khi chịu hình xong bị vứt bỏ trong một túp lều tranh rách nát ngoài nha môn, đợi đến bảy tám ngày sau mới được người nhà đưa về. Thương thế của tẩu tẩu Dương gia vì để lâu ngày nên đã chuyển nặng, nghe lang trung nói e là khó tránh khỏi chuyện tàn phế, sau này không thể đi lại được nữa.

Còn Dương Thất Mỹ bị vứt bỏ trong nhà kho, không ai quan tâm hỏi han, chỉ ba ngày sau liền quy tiên.

Chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, mấy chục nhân mạng trong Dương gia kẻ chết người bị thương, chút bạc ít ỏi tích góp bao năm qua cũng tiêu tán hết sạch, đến cuối cùng vì chạy chữa cho người trong nhà, ngay cả ruộng vườn cũng phải bán đi.

Khác với những người khác trong thôn, người nhà họ Dương có thể nói là biết rõ nguyên do dẫn đến kết cục thê thảm ngày hôm nay của họ.

Nghĩ đến hai phụ tử họ Thời đến rồi đi trong chớp nhoáng kia, bọn họ cũng muốn báo quan, thế nhưng đổi lại chỉ là một trận đòn nhừ tử, ngay cả thôn cũng không bước ra được, nói gì đến chuyện vào nha môn.

Mà bọn họ đâu biết rằng, những chuyện này chỉ mới là bắt đầu, những gì đang chờ đợi bọn họ phía trước chỉ có thể là cảnh bần cùng khốn khổ mà thôi.

Chuyện lớn nhỏ xảy ra ở thôn Vọng Thục, Thời Quy đều không hề hay biết.

Tuy rằng chính là người hạ lệnh, nhưng Thời Tự cũng chẳng mấy quan tâm đến kết cục của bọn họ, đợi sau khi Thời Nhất trở về, hắn cũng chẳng buồn hỏi một câu, chỉ dặn dò hắn chú ý những món đồ tốt dọc đường, lựa chọn cẩn thận rồi mua về cho Thời Quy.

Xe ngựa về kinh không nhanh không chậm, đi mất chừng một tháng rưỡi mới đến được cổng thành.

Từ lúc rời kinh đến khi hồi phủ chưa đầy ba tháng, Thời Quy vén một góc rèm xe, nghe những âm thanh hỗn tạp náo nhiệt bên ngoài, nhìn dòng người qua lại không dứt, bỗng dưng có cảm giác như đã cách một đời, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm bất an.

Nàng vô thức nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, sau khi nhìn thấy bóng dáng thanh nhã của người nọ, trong lòng bỗng chốc bình tĩnh trở lại, nàng cong khóe môi, nhẹ giọng gọi: "A cha.

.

.

"

"Sao thế?" Thời Tự quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt vốn lạnh nhạt lúc này chỉ toàn là sự quan tâm và dịu dàng.

"Không có gì ạ.

" Thời Quy lắc đầu, nàng nhịn không được nhấc bàn chân nhỏ lên: "Con chỉ là muốn gọi người một tiếng.

"

Nói xong, không hiểu sao nàng lại cảm thấy vui vẻ, nàng cười khúc khích hai tiếng, sau đó buông rèm cửa sổ xuống, cọ cọ người sang bên cạnh Thời Tự.

Nhìn thấy thế, Thời Tự không khỏi mỉm cười.

Hắn nắm lấy hai tay Thời Quy, mượn ánh sáng le lói bên ngoài xe để quan sát tỉ mỉ. Hắn lật qua lật lại xem xét rất kỹ, chỉ thấy những vết nứt nẻ do lạnh giá trên tay nàng đã lành hơn rất nhiều, những vết thương dễ dàng nứt toác kia đã biến mất không dấu vết, chỉ còn lại vài vết sẹo dài ngắn khác nhau.

Mới chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi mà đã có thể hiệu quả đến thế, Thời Tự hết sức hài lòng, hắn quyết định sau khi hồi phủ nhất định phải trọng thưởng vị phủ y kia.

Còn có một chuyện nữa là.

.

.