"Lần trước ta có hỏi qua phủ y, ông ấy nói thân thể A Quy có chút hư nhược, e là phải điều dưỡng một phen.
"
"Nếu uống thuốc thang có thể sẽ khỏi nhanh hơn một chút, nhưng ta lại cố tình hỏi thăm ngự y trong cung. Ngự y bảo A Quy còn nhỏ, không cần thiết phải dùng thuốc mạnh. Dù sao thời gian vẫn còn dài, ta và con không cần phải vội vã. Chi bằng chuyển sang dùng dược thiện, một là dược tính ôn hòa hơn rất nhiều, hai là cũng đỡ đắng hơn thuốc thang. A Quy thấy thế nào?"
Nhiều năm qua, Thời Tự đã tôi luyện cho mình tính cách cẩn trọng, làm việc gì cũng phải suy tính trước sau.
Đối với tiểu khuê nữ được hắn nâng niu trong lòng bàn tay này, hắn càng phải lên kế hoạch tỉ mỉ chu toàn mọi việc, hận không thể tự tay loại bỏ hết thảy chông gai trên đường, dâng hết thảy những điều tốt đẹp nhất trên thế gian này đến trước mặt nàng.
Thời Tự nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thời Quy, vuốt ve không muốn buông tay: "Nói đến A Quy thích đồ chơi gì nhỉ? Những món đồ nho nhỏ mà ta sai Thời Nhất bọn họ mua dọc đường quả thực là thiếu mất vài phần tinh xảo, đợi khi hồi phủ rồi, ta sẽ mời những người thợ tài giỏi nhất đến làm đồ chơi mới cho con.
"
"Còn có Tây Sương Các mà con ở, ta đã sai người nhân lúc chúng ta ra ngoài sửa sang lại một chút, đồ trang trí bên trong cũng đã được thay mới toàn bộ, đợi lát nữa A Quy hãy tự mình kiểm tra xem còn thiếu thứ gì, ta sẽ sai người mau chóng chuẩn bị.
"
"Còn có, còn có...
.
"
Ai có thể ngờ được, vị chưởng ấn Tư Lễ Giám uy nghiêm, lạnh lùng, ít nói ở bên ngoài kia, khi ở nhà lại có thể nói nhiều đến thế.
Thời Quy nghiêng đầu, vừa nghe vừa cười, nàng đã sớm quen với những hành động của a cha.
Nàng cũng không ngắt lời, bất kể Thời Tự nói gì, nàng đều ngoan ngoãn gật đầu, mãi đến khi hắn nói hết những dự định của mình, cũng trút bỏ được hết những lo lắng trong lòng, nàng mới cười tủm tỉm, dụi đầu vào người hắn.
"A cha.
.
.
" Giọng nói mềm mại, ngọt ngào như mật ong khiến trái tim Thời Tự như nhũn ra.
Thời Quy bẻ ngón tay, nhẹ giọng nói: "A cha nói muốn con uống dược thiện, con đều đồng ý, con sẽ nghe lời a cha, a cha nhất định sẽ không hại con.
"
"Nhưng mà không cần mua đồ chơi đâu ạ! Những món đồ mà đại ca, nhị ca mua cho con đều rất thú vị, con rất thích, nếu như a cha lại mời thợ thủ công đến làm đồ chơi mới, chẳng phải là phụ lòng tốt của đại ca và nhị ca hay sao? Hơn nữa con cũng không phải là trẻ con, trẻ con mới cần nhiều đồ chơi.
"
Thời Tự bị nàng chọc cười: "Phải phải phải, A Quy của chúng ta không phải trẻ con, A Quy đã là người lớn sáu tuổi rồi!
"
Thực tế thì, sáu tuổi vẫn còn cách cái mốc "người lớn" rất xa.
Thời Quy ngượng ngùng thè lưỡi, kiên trì nói: "Cho dù không phải người lớn thì cũng là thiếu niên rồi ạ! Thiếu niên không cần nhiều đồ chơi như vậy đâu, thiếu niên chỉ cần có a cha ở bên cạnh là đủ rồi.
"
Nàng giống như trời sinh đã biết cách lấy lòng người khác, chỉ với vài ba câu nói đã khiến Thời Tự vui đến mức đầu óc choáng váng.
Chờ đến khi Thời Quy hỏi tiếp: "Vậy chúng ta không cần làm đồ chơi mới nữa, phải không ạ?"
"Không làm nữa, không làm nữa.
"
"Cũng không cần mua thêm đồ đạc mới cho Tây Sương Các nữa, phải không ạ?"
"Không mua nữa, không mua nữa.
"
Thời Quy được đà tiến tới: "Vậy năm nay chúng ta không đi học vỡ lòng nữa, con ở nhà bầu bạn với a cha, được không ạ?"
"Không đi.
.
. Không được!
" Cuối cùng Thời Tự cũng kịp phản ứng, hắn vừa bực mình vừa buồn cười véo nhẹ lên má Thời Quy: "Bầu bạn với ta và đi học vỡ lòng không mâu thuẫn với nhau, học vỡ lòng vẫn phải đi học, ta cũng sẽ đi cùng con, được không nào?"
"Trước đây chẳng phải con rất thích đi học hay sao? Sao dạo gần đây lại thay đổi chủ ý vậy?"
"Ưm ưm.
.
.
" Thời Quy rúc đầu vào cánh tay Thời Tự, cọ cọ như một chú mèo con: "Đó là trước đây con còn ngốc nghếch, bị a cha lừa gạt.
"
"Ta lừa gạt con chuyện gì cơ?" Thời Tự vừa bực mình vừa buồn cười, hắn nâng cằm nàng lên, để nàng nhìn thẳng vào mắt mình: "Nói mau, ta đã lừa gạt con chuyện gì? Nếu hôm nay con không nói rõ ràng thì đừng trách ta không khách khí đấy.
"
"Chẳng phải a cha nói sẽ đưa đón con đi học sao?" Thời Quy chẳng hề sợ hãi trước lời đe dọa của hắn, ngược lại còn ấm ức nói: "Đại ca và nhị ca đều nói a cha thường xuyên phải làm việc đến tối muộn mới về nhà, có khi còn ở lại trong cung, mấy ngày liền cũng không về!
"
"Ngay cả nhà mà a cha còn không về thì làm sao có thể đưa đón con đi học được?"
Thời Quy vô cùng tủi thân, nàng lại dụi đầu vào cánh tay Thời Tự, liên tục cọ cọ.