Chỉ là bệnh cũ đeo bám nàng đã lâu, thân thể vốn đã yếu ớt, nay lại phải vội vàng chạy đường suốt năm ngày liền, đến cuối cùng nàng không còn chút sức lực nào, chỉ có thể gắng gượng đi theo sau Dương Nguyên Hưng, kỳ thực đầu óc đã mơ mơ màng màng.
Cho đến khi hai người đến được kinh thành, cùng với những bá tánh khác vào kinh bị chặn lại ở cửa thành.
Dương Nguyên Hưng đứng giữa trời đông giá rét, khổ sở chờ đợi nửa ngày, miệng không ngừng chửi rủa. Lúc xoay người, hắn ta vô ý đụng phải Thời Quy khiến nàng ngã lăn ra đất.
Dương Nguyên Hưng chỉ liếc mắt nhìn, sau đó đút hai tay vào trong tay áo, rụt cổ rụt đầu bước về phía trước.
Phụ nhân phía sau vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, nhưng nhìn thấy Thời Quy mãi không đứng dậy nổi, còn gã đàn ông kia thì không có ý định giúp đỡ, bà lại nghĩ đến đứa con gái trạc tuổi Thời Quy ở nhà, trong lòng không khỏi thương cảm, bèn cúi người xuống đỡ nàng dậy.
Phụ nhân cúi đầu nhìn, sợ hãi trước sắc mặt xanh mét của Thời Quy, bà lại sờ lên bàn tay đang để lộ ra bên ngoài của nàng, chi chít vết nứt nẻ do lạnh giá: "Khổ thân con bé...
.
"
Bà vội vàng quay người lại lấy túi chườm từ chỗ trượng phu mình, không nói không rằng nhét vào lòng Thời Quy.
Cảm nhận được cơn đau buốt giá từ lòng bàn tay truyền đến, Thời Quy theo bản năng siết chặt lấy túi chườm, một lúc lâu sau nàng mới ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Cảm ơn.
.
.
"
Lời cảm ơn vừa dứt, một đội quân mặc giáp sắt bất ngờ xuất hiện từ trong cửa thành, bọn họ mặt mày nghiêm nghị, thúc ngựa phi nhanh.
Những bá tánh đang xếp hàng chờ kiểm tra vội vàng nhường đường, nhưng vẫn bị bụi bay mù mịt. Những người từ nơi khác đến không biết chuyện gì đang xảy ra, còn những người thường xuyên qua lại kinh thành thì đều lộ ra vẻ kinh hãi.
Đội quân mặc giáp sắt đến nhanh đi cũng nhanh, để lại vô số lời bàn tán xôn xao.
"Chẳng lẽ là.
.
.
"
"Chính là giáp binh của Tư Lễ Giám đấy!
"
Lời vừa dứt, sắc mặt mọi người càng thêm hoảng sợ, có kẻ nhát gan vội vàng ngậm miệng lại, sợ mình nói sai điều gì đó sẽ rước họa vào thân, vội vàng che mặt né sang một bên.
Vài từ ngữ đặc biệt lọt vào tai Thời Quy khiến nàng giật mình, nàng vô thức nhìn theo.
Ngay cả Dương Nguyên Hưng cũng tò mò dò hỏi xung quanh: "Vị huynh đài này có biết những vị kia là ai không? Ta từ xa đến, còn chưa biết rõ, mong huynh đài chỉ giáo cho, tránh sau này có va phải thì rước họa vào thân.
.
.
"
Có người phớt lờ hắn ta, nhưng cũng có người tốt bụng giải thích.
"Ngươi hỏi đúng người rồi đấy! Nói đến người không thể đắc tội nhất kinh thành, thì phải kể đến Tư Lễ Giám!
"
Dương Nguyên Hưng thầm than một tiếng: "Là những vị vừa cưỡi ngựa đi qua sao? Xin huynh đài nói rõ hơn.
"
Thời Quy vội vàng bước lên trước hai bước, sợ bỏ lỡ lời nào.
"Nói đến Tư Lễ Giám, thì phải nói đến vị chưởng ấn đại nhân kia. Đừng nhìn xuất thân là hoạn quan mà xem thường, hiện giờ người ta đang rất được trọng dụng, nắm giữ trọng quyền, có thể tùy ý điều động giáp binh. Từ vụ án lớn của triều đình đến chuyện riêng tư của bá tánh, chỉ cần là chuyện vị đại nhân kia muốn biết thì không có gì là không tra ra được, chỉ một câu nói là có thể khiến người ta bị lôi tám đời tổ tông lên.
"
"Còn nữa! Nghe nói chưởng ấn Tư Lễ Giám có thể tự ý quyết định sống chết của người khác, trên trảm chư hầu, dưới trị thứ dân, tuy không có phẩm cấp, nhưng đến cả thừa tướng gặp cũng phải hành lễ.
.
.
"
"Còn, còn nữa.
.
.
"
Tuy đã sớm biết chưởng ấn là người không thể đắc tội, nhưng lúc này nghe người ta nói, trong lòng Thời Quy vẫn không khỏi kinh hãi.
Có người nói: "Những điều các ngươi nói đều không quan trọng, điều quan trọng nhất chính là phải kính sợ và tránh xa, nếu chẳng may gặp phải người này, ta khuyên các ngươi nên trốn càng xa càng tốt.
"
"Vì sao lại nói vậy?"
"Hừ.
" Người nọ cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ các ngươi không biết uy danh hiển hách của hắn ta đều là do thủ đoạn tàn nhẫn mà có được? Nghe nói chỉ trong một năm, Tư Lễ Giám đã bắt hơn ngàn người, không nói đến chuyện bị thương, mà số người sống sót đi ra còn chưa đến một nửa, vậy những người còn lại đi đâu rồi?"
"Nói gì mà thay trời hành đạo, e là lấy quyền mưu tư, trả thù riêng thì có! Kẻ gian tà như hắn ta, sớm muộn gì cũng có ngày bị trừng phạt!
"
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Có kẻ thẳng tính thốt lên: "Ngươi chán sống rồi hả? Ngươi, ngươi không muốn sống thì đừng có liên lụy đến ta, ta cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không biết.
.
.
"
Nói xong, gã đàn ông kia vội vàng chạy khỏi nơi này, nhìn hướng hắn ta chạy, e là đến cửa thành cũng không dám vào nữa.
Ngay sau đó, lại có thêm bảy, tám người khác cũng làm theo.