Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Xuyên Thành Khuê Nữ Của Chưởng Ấn Âm Lãnh

Cập nhật: 26/12/2024
Tác giả: Họa Tam Xuân
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 1,274
Đánh giá:                      
Điền Văn
Cổ Đại
Gia Đấu
Cung Đấu
Xuyên Sách
     
     

Còn gã đàn ông thẳng thắn lúc nãy thì vẫn cứng đầu cứng cổ nói: "Ta nói thì đã sao? Cùng lắm là chết!

"

Dứt lời, hắn ta ưỡn ngực, đẩy những người chắn đường ra, tự tin đi về phía cửa thành.

Những người còn lại nhìn nhau, người thì không tin, người thì sợ hãi, cuối cùng đều lần lượt tản ra.

Dương Nguyên Hưng nghe xong thì vô cùng kinh hãi, tuy chưa từng gặp vị chưởng ấn Tư Lễ Giám kia, nhưng trong lòng cũng đã sinh ra sợ hãi. Dù vậy, hắn ta cũng không cho rằng mình sẽ có cơ hội gặp được nhân vật lớn như vậy, chỉ xem như nghe được chuyện phiếm, sau đó vội vàng chạy đến xếp hàng chờ kiểm tra.

Thời Quy đã sớm chuẩn bị tâm lý, nói không sợ hãi là giả, nhưng cũng không quá bất ngờ.

Nàng lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn, đưa túi chườm trong tay trả lại cho nữ nhân tốt bụng, trịnh trọng cảm ơn, sau đó mới đuổi theo Dương Nguyên Hưng.

Kinh thành là nơi trọng yếu, cửa thành kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt, đây cũng là lý do vì sao tốc độ kiểm tra lại chậm như vậy.

Bọn họ đến từ canh giờ Thìn, nhưng phải chờ đến tận ba canh giờ sau mới đến lượt. Ngay cả tay chân của Dương Nguyên Hưng cũng cứng đờ vì lạnh, may mà trời còn chưa tối đã đến lượt bọn họ.

Binh lính kiểm tra kỹ lưỡng giấy thông hành, sau đó cẩn thận dò hỏi mục đích đến kinh thành, nhà Dương Nguyên Hưng ở đâu, nhân khẩu bao nhiêu...

.

, tất cả đều được ghi chép lại cẩn thận.

Sau khi đã xác nhận trên người Dương Nguyên Hưng và Thời Quy không mang theo vật cấm, bọn họ mới phát cho mỗi người một thẻ tre, dùng làm bằng chứng ra vào kinh thành trong vòng nửa tháng. Nếu sau nửa tháng mà bọn họ vẫn muốn ở lại kinh thành, thì phải đến nha môn trình báo, còn những việc cần chuẩn bị khác, tạm thời không nhắc đến.

Lúc này hai người rốt cuộc cũng vào được thành, vừa vào đến nơi đã bị đám tiểu thương hai bên đường vây quanh.

Cũng may đám tiểu thương biết người có tiền là Dương Nguyên Hưng, nên chỉ vây quanh một mình hắn ta, Thời Quy bị bỏ lại phía sau, không ai thèm để ý đến.

Thời Quy luôn âm thầm quan sát Dương Nguyên Hưng, thấy hắn ta không chú ý đến mình, nàng siết chặt lòng bàn tay, đến khi nhìn thấy hắn ta bị người ta lôi kéo đi xem đồ, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay sau đó, nàng cúi đầu chạy vào trong đám đông, chạy về hướng ngược lại với Dương Nguyên Hưng.

Để thoát khỏi Dương Nguyên Hưng, Thời Quy đã dùng hết sức lực, nàng không quan tâm phía sau có người đuổi theo hay không, chỉ biết liều mạng chạy về phía trước, cho đến khi toàn thân mất hết sức lực, ngã xuống đất.

Chạy một mạch dài, Thời Quy thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, cả người nóng ran.

Nhưng khi nhìn xung quanh, xác nhận không còn bóng dáng của Dương Nguyên Hưng đâu nữa, nàng không nhịn được mà cong môi, nở nụ cười nhẹ nhõm nhất từ trước đến nay.

Thành công rồi!

Thoát khỏi Dương Nguyên Hưng rồi, nàng không cần phải lo lắng bị bán đi nữa.

Trước đây Thời Quy vẫn luôn lo lắng không biết phải thoát khỏi Dương Nguyên Hưng như thế nào, không ngờ vừa vào thành đã có cơ hội.

Tuy rằng tương lai phía trước vẫn là một mảng mờ mịt, nhưng nàng vẫn vui mừng khôn xiết, nằm im trên mặt đất, chậm rãi chờ đợi tay chân khôi phục tri giác, sau đó chống tay xuống đất đứng dậy.

Thời Quy xoa xoa mặt, nhìn làn hơi trắng từ trong miệng thở ra rồi tan biến trong không khí, nàng bước ra khỏi con hẻm, trước mắt là khung cảnh rộng mở sáng sủa.

Lúc này trời đã gần tối, người đi trên đường ít hơn hẳn so với ban ngày, những tiểu thương cũng đã dọn dẹp sạp hàng.

Thời Quy đi theo Dương Nguyên Hưng đã lâu, nàng đã đi qua rất nhiều thành lớn thành nhỏ, nhưng phần lớn đều là cưỡi ngựa xem hoa. Tuy rằng Dương Nguyên Hưng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng hành trình trên đường đi đều là do một tay hắn ta sắp xếp.

Hiện giờ chỉ còn một mình nàng, vừa phải đề phòng kẻ xấu, vừa phải tự mình phân biệt phương hướng.

Tuy rằng nàng có thể miễn cưỡng phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, nhưng lại không biết nên đi về hướng nào.

Nàng chỉ nhớ mang máng, chỗ ở của vị đại nhân kia có hai nơi, một là nha môn do triều đình cấp cho, nằm ngay bên cạnh Tư Lễ Giám, ngày đêm đều có người canh gác.

Nơi còn lại là phủ đệ riêng, cũng chính là nơi ở thành Tây.

Chưa nói đến chuyện Thời Quy không biết phủ đệ của vị đại nhân kia ở đâu, cho dù có tìm được, thì theo như trong sách nói, vị đại nhân đó thường ở trong nha môn, một tháng cũng chưa chắc đã về nhà một lần.

Thời Quy đứng giữa đường cái, trong mắt lóe lên vẻ mờ mịt.

Nhưng rất nhanh sau đó nàng đã lấy lại tinh thần, dù có tìm được hay không, ít nhất nàng cũng phải thử xem sao.