Xuyên Thư Tôi Thay Vai Ác Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Xuyên Thư Tôi Thay Vai Ác Nuôi Dưỡng Nhi Tử

Cập nhật: 25/09/2024
Tác giả: Mộc Chu Hành
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 11
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Hiện Đại
Nữ Phụ
Xuyên Sách
     
     

Phòng khách Thẩm gia.

Ánh hoàng hôn chiếu xuống cửa sổ, một cô gái mặt đầm màu hồng ngồi ở trên sô pha, hai mắt vô thần mà nhìn cửa sổ phía trước.

Số điện thoại lưu tên cha mẹ, bạn bè cô đều không quen, khung cảnh thành phố đường đi đều xa lạ với cô, cô thật sự đã xuyên qua rồi.

Còn xuyên vào trước khi cô đọc hết quyển tiểu thuyết, cô đã thành một nữ phụ pháo hôi trong truyện.

Người vừa mới kêu cô là thím Trương, là bảo mẫu Yến gia. Căn cứ theo như lời của thím Trương, người mới vừa rồi gọi cho cô chính là chồng của cô.

Vậy kia chẳng phải là cô dám cho vai ác Yến Tầm đội nón xanh hayy sao?!

Nhân vật pháo hôi ở trong sách trước chỉ lên sân khấu vài lần, lúc lên sân khấu cũng cơ bản đều là hồi ức của tiểu vai ác, có thể nói tiểu vai ác sau dưỡng thành tính cách như vậy là do tận mắt nhìn thấy mẹ mình cùng người khác tư thông sau đó bị xe đâm chết.

Xuyên thư còn chưa tính, còn an bài một nhân vật như vậy, tức chết cô mà.

Điều an ủi duy nhất, đại khái chính là tuyến thời gian. Thời gian hiện tại này, nữ phụ pháo hôi còn chưa cùng cha con Yến gia xé rách mặt hoàn toàn, để đi tìm mối tình đầu của mình.

Bằng không, khoảng cách cô sắp chết cũng không xa.

Thẩm Nguyệt nghĩ thông suốt rồi, cô ở trên sô pha thở phào nhẹ nhõm. Nếu tạm thời không có biện pháp trở về, cô cũng chỉ có thể trước tạm chấp nhận ở đây.

Cũng may tuy rằng cô là nhân vật pháo hôi, nhưng chất lượng sinh hoạt Yến gia lại không kém.

Nói ngắn lại, còn có thể sống.

Đứng dậy, Thẩm Nguyệt làm nửa ngày vận động não bộ đã có chút đói bụng, mới vừa tính kêu thím Trương nấu cho mình tô mình, liền nghe được tiếng cửa phía sau vang lên tiếng vặn.

Giọng nói của tiểu hài tử truyền đến: “Con đã trở về”

Thẩm Nguyệt quay đầu lại, ở cửa có một tiểu hài tử đang đứng, ước chừng năm sáu tuổi, mặc một bộ đồ học sinh, lộ ra điểm đẹp trai hơn người, có thể thấy được gien cường đại của cha mẹ.

Thanh âm của tiểu hài tử nho nhỏ, có điểm lộ ra chút ý tứ, làm ánh mắt của cô có chút e ngại.

“Yến…… Chiêu?” Thẩm Nguyệt không quá xác định mà hô một tiếng.

Trong mắt tiểu hài tử tựa hồ không quan tâm cô, hắn cúi đầu, không nói lời nào, không phản ứng gì liền đi lên lầu.

Thẩm Nguyệt: “……” Tiểu hài tử này, không lễ phép.

Mà Yến Tầm phía sau cũng tiến vào phòng khách, nghe được âm thanh từ tiểu hài tử đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra. Tiếp theo, ánh mắt nhìn đến người nào đó.

Váy đỏ lộ ra phần ngực phía trước, tóc dài màu xanh thả xuống, áo khoác mỏng tay ngắn, phối hợp này thấy thế nào trông thật quỷ dị.

Âm thanh lạnh lùng mà trào phúng.

“Thẩm mỹ gì mà? Xấu chết được”

Thẩm Nguyệt: “???” Ngài còn có thể biết được thẩm mỹ của thiếu nữ hay sao?

Không phải nói vai ác lãnh đạm sao?

Thẩm Nguyệt không muốn cùng hắn nói chuyện, cũng sợ nhiều lời lại sai, liền chạy về phòng. Chỉ là sau khi trở về, âm thanh ma quỷ của Yến Tầm không ngừng vang lên bên tai của cô.

Xấu chết được.

Xấu.

Thảo! Thật sự là xấu như vậy sao?

Thẩm Nguyệt không tin mà chạy đến trước gương nhìn, kết quả càng nhìn, càng cảm thấy giống như thật sự có điểm xấu.

Chủ yếu vẫn là tóc có chút quỷ dị.

Không có biện pháp, nhan sắc của cô cũng không cứu vớt nổi với bộ tóc này.

Cô cần phải nhuộm trở lại, còn có một tủ quần áo một lời khó nói hết, cũng phải đổi hết tất cả.

Nếu muốn ở chỗ này làm quen thì cần tạo ra điều kiện tốt, làm chính mình ở thoải mái hơn.

Chẳng qua, cô thì thoải mái, mặt khác hai người kia lại có tâm tư khác nhau.

Lầu hai, trong phòng bên trái.

Yến Chiêu vào cửa, liền buông cặp sách, ngồi xổm ở trong một góc.

Thím Trương đẩy cửa tiến vào, nhìn đến hài tử nhỏ tuổi, đem chính mình cuộn lại một đoàn, rõ ràng là không có cảm giác an toàn.

Thím Trương liền vỗ vỗ vai Yến Chiêu, muốn an ủi hắn chút ít, trong miệng cũng tự giác mà bắt đầu nói: “Yên tâm đi tiểu thiếu gia, phu nhân thương yêu người nhất, làm sao có thể vứt bỏ người được chứ. Phu nhân chỉ là bị người khác lừa bịp mà thôi. Hơn nữa hôm nay, phu nhân cả ngày cũng không nhắc tới những người khác, cũng không gọi điện thoại cho người đó, đây là điều tốt, phu nhân sẽ lập tức liền tỉnh táo lại”

Yến Chiêu tựa hồ bị thuyết phục, hắn từ từ lộ ra khuôn mặt, ngữ khí thật cẩn thận: “Thật vậy chăng? Mẹ hôm nay thật sự cả ngày đều không có cùng người kia gặp mặt sao?”

“Đương nhiên, thím Trương vẫn luôn nhìn phu nhân. Đừng nói gặp mặt, liền điện thoại cũng không gọi một lần. Đúng rồi, nói không chừng là người nọ chọc phu nhân sinh khí, về sau khẳng định cũng sẽ không để ý đến hắn.

Trong mắt tiểu hài tử lúc này mới lộ một tia kinh hỉ, nhưng bởi vì ngày thường quá mức trầm mặc, ngay cả một chút vui vẻ liền đáng quý.

Trong lòng thím Trương nháy mắt tràn ngập mừng rỡ, hơn nữa quyết định ngày mai càng thêm nhìn chằm chằm phu nhân.

Tiểu Yến Chiêu nhấp môi dưới, tựa hồ có điểm ngượng ngùng: “Kia……Điện thoại bị hư, mẹ liền không có điện thoại dùng nha. Con còn có tiền tiêu vặt, có thể mua mẹ, người nói mẹ sẽ thích sao?”

Một câu nói cuối cùng thật cẩn thận, mang theo sự không tin tưởng, làm thím Trương nhìn đến đau lòng.

“Đương nhiên, phu nhân sẽ thích.

Thím Trương yêu thương mà ôm tiểu hài tử, không thấy được cặp mắt kia chợt lóe lên một tia giảo hoạt.

(Tác giả có lời muốn nói: Đứa nhỏ này thật đáng thương…… Cái rắm, xem ta diễn tinh đại pháp!

)

Mà giờ phút này, Thẩm Nguyệt đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả.

Thẩm đại tiểu thư sống hơn hai mươi năm, vẫn là lần đầu tiên bị người khác nói là xấu...

Tuy rằng chính mình cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng này vẫn là không thể nhẫn. Thật sự là Yến Tầm cái cẩu nam nhân này, cư nhiên nói cô xấu.

Khó trách lão bà của hắn cuối cùng sẽ cùng người tình đầu bỏ chạy.

A, thẳng nam mà.

Cô đem tủ quần áo dọn lại, đem cái nào không phù hợp với chính mình thì ném hết toàn bộ, muốn gọi điện để tìm người kéo phụ đồ vô dụng bỏ đi, sẵn mua thêm chút đồ phù hợp với chính mình.

Dù sao cũng đã xuyên đến nhà có tiền, Thẩm Nguyệt tự nhiên không tính toán để chính mình chịu sự ủy khuất.

Chỉ là cô mới vừa dọn dẹp xong, duỗi tay tìm điện thoại, mới nhớ tới di động đang ở trong phòng tắm.

Nếu ở trong thế giới hiện thực, điện thoại cô hư chỉ cần kêu trợ lý đi mua thì chưa tới mười phút đã có cái điện thoại mới. Nhưng hiện tại ở trong sách, cô không có trợ lý, mà còn ăn nhờ ở đậu, tuy rằng lạnh không đói chết, nhưng vấn đề kinh tế vẫn là phải suy xét tốt.

Trước kia xem trong tiểu thuyết, nam chủ đều sẽ cấp cho nữ chủ một khoản tiền hàng tháng, mỗi tháng thường sẽ cho vào mấy chục hoặc mấy trăm vạn tiền. Cho nên đầu tiên Thẩm Nguyệt liền vào phòng lục tung tìm thẻ ngân hàng nửa ngày, cuối cùng cư nhiên thật sự cô tìm thấy tiền.

Thẩm Nguyệt: “!

!

!

” giao!

Này quả thực là có!

Mắt thấy trong bóp tiền có thẻ ngân hàng cùng với giấy tờ tùy thân, đầu Thẩm Nguyệt suy nghĩ, lại có chủ ý mới.

Cô xuyên đến trong quyển sách này chỉ là một điều ngoài ý muốn, nó không phải là ý của cô. Đến nỗi trong quyển sách này, an bài cô là vợ của vai ác và có một đứa bé, cô không phải nguyên chủ, tự nhiên cô đối bọn họ không có cảm tình gì, cũng không có hứng thú, càng không cần phải nói sống như vậy cả đời.

Tuyến cốt truyện đi đến hiện tại, nguyên chủ hẳn là đã cùng mối tình đầu liên hệ, chỉ là không biết đi tới bước nào.

Bất quá, nếu đã minh bạch kết cục nguyên chủ là nữ phụ pháo hôi, bởi vì cùng mối tình đầu tư thông mà bị xe đâm chết.

Loại cốt truyện này, Thẩm Nguyệt tự nhiên sẽ không đi làm.

Cho nên nhìn tới nhìn lui chỉ có rời xa vai ác, cùng mối tình đầu, nói không chừng cô mới có thể không đi vào vết xe đổ giống như kết cục nữ phụ pháo hôi trong truyện.

Ai, cô vì sống sót cũng không dễ dàng.

Thẩm Nguyệt đem thẻ ngân hàng bỏ vào trong bóp tiền, lại một lần nữa xác định trong phòng, vai ác không có đưa bất cứ bảo thạch hồng hoặc đá quý linh tinh, ngay cả vòng cổ phụ nữ thích mang đều không có mấy cái, theo kiến thức đại tiểu thư Thẩm gia nhìn thấy thật sự thoạt nhìn nguyên chủ nghèo kiết hủ lậu.

Cô lại nghĩ tới bình luận trong tiểu thuyết sách, từng có người đọc qua nói vai ác Yến Chiêu là kết quả của việc cha mẹ tình một đêm, nên hắn sinh ra cũng không được chào đón, mặc dù lúc sau Yến Tầm cưới nguyên chủ, nhưng đối cô ấy không có nửa điểm yêu thích.

Hiện tại phòng này trụi lủi, không phải vừa vặn chứng minh rồi điểm này sao.

Cô cũng không trì hoãn lâu lắm, thu thập xong mấy thứ này, liền xuống lầu ăn cơm.

Dưới lầu, nhà ăn.

Yến Tầm cùng Yến Chiêu đã ngồi xuống, Thẩm Nguyệt từ trên lầu xuống dưới, vừa vặn có thể thấy sườn mặt anh tuấn của nam nhân. Không thể không nói, tuy rằng đã thấy người đẹp, nhưng vị vai ác này thật sự rất nổi bật. Nhưng chỉ nhìn một cách đơn thuần gương mặt này, về sau tìm bạn đời, không chừng còn có bao nhiêu nữ nhân người trước ngã xuống, người sau tiến lên.

Mũi cao, con ngươi hẹp dài nguy hiểm, cho dù mới nhìn một bên mặt như cô cũng thể thấy hình dáng hoàn mỹ, cùng với một tia hơi thở âm trầm chưa hoàn toàn thu liễm.

Bất quá vai ác hiện tại nhân khí cũng rất cao.

Lúc trước Thẩm Nguyệt chưa xuyên thư, liền rất thích mẫu người này.

Bất quá hiện tại…… A, ai sẽ thích một nam nhân nói mình thẩm mỹ xấu chứ.

Không có tính người!

Thẩm Nguyệt nhếch miệng, ánh mắt từ người nào đó dời đi, cô dứt khoát xem tối hôm nay ăn gì. Là kiểu cơm Trung Quốc, có cá lư hấp, xườn sườn, gà xào ớt, cải trắng xào, trứng chưng, bạch chước tôm, lại thêm một canh gà hoàng kim.

Vốn dĩ cô chỉ tùy tiện xem nhưng tầm mắt Thẩm Nguyệt dừng lại hai giây, có chút kinh ngạc, đồ ăn này cư nhiên vừa vặn là món cô thích ăn.

Bất quá cô cũng không tưởng tượng quá nhiều, nói không chừng khẩu vị nguyên chủ cùng với cô giống nhau, dù sao có khả năng xuyên thư, lại đến điều này nên cô cũng thấy không lạ.

Cô làm như không thấy hai ánh mắt nhìn chằm chằm chính mình dưới lầu, Thẩm Nguyệt yên lặng mà ăn…… ăn bữa cơm này cô cảm thấy siêu vui vẻ.

Xét thấy cô không có ký ức nguyên chủ, Thẩm Nguyệt chỉ có thể ít nói sợ càng nói càng sai, nguyên tắc không nói không sợ sai, từ lúc xuống ăn cơm cô cũng chưa nói một lời.

Buông đũa xuống, cô dùng khăn ưu nhã mà lau dầu mỡ dính bên miệng, Thẩm Nguyệt mới làm bộ vô tình mà nói một câu: “Trong nhà có điện thoại dự phòng không?”

Thím Trương nói: “Phu nhân cái điện thoại ngài đang dùng là cái dự phòng hồi tháng trước, cho nên không có điện thoại dự phòng nữa”

“Nga, như vậy a, kia tính sao”

Nghe vậy, mỗ tiểu hài tử trên bàn cơm đang quy cũ vùi đầu ăn cơm, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thím Trương liếc mắt một cái.

Thím Trương mới nhớ tới cái gì, lập tức sửa miệng: “Bất quá, tiểu thiếu gia đã vì ngài chuẩn bị lễ vật, vừa vặn là cái điện thoại mẫu mới nhất”

Tiểu thiếu gia?

Trong đầu Thẩm Nguyệt nhớ ra là tiểu hài tử mình chào lúc buổi chiều, đối phương không nói một lời liền lên lầu, cô lắc lắc đầu, thấy không quá tin tưởng.

Tiểu hài tử kia rõ ràng không quá thích cô, lại như thế nào sẽ mua điện thoại cho cô.

Có lẽ là ánh mắt cô không tín nhiệm quá rõ ràng, tiểu hài tử đối diện bỗng nhiên giống nhau như là bị cái gì kích thích, bước chân ngắn nhỏ không lâu lắm “Vèo vèo vèo” vài cái chạy về trên lầu, thực mau lại xuống dưới, trong ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Nguyệt đem một cái đồ vật nhét vào trong tay cô.