Một chiếc hộp màu trắng, cô mở nắp nó ra.
Cư nhiên đúng là điện thoại.
Cô là đại tiểu thư Thẩm gia lại nghèo túng, tốt xấu cũng là người trưởng thành, lừa tiền vai ác để dùng không tính đi, như thế nào lại không biết xấu hổ lấy tiền tiêu vặt tiểu hài tử.
Quá không nguyên tắc.
Cô duỗi tay đặt hộp lại trên bàn, nói: “Khụ, vô công bất thụ lộc……”
Cô còn chưa nói xong, liền thấy tiểu hài tử đang múc canh gà uống ở đối diện động tác hơi dừng lại, một đôi mắt nhìn chằm chằm chính mình, miệng nhếch lên một chút, như là muốn khóc.
Nháy mắt Thẩm Nguyệt vội sửa miệng: “Bất quá mẹ là mẹ của con, lấy quà tặng hẳn là bình thường, ân.
”
Một bên nói, động tác một bên lập tức đem hộp lấy về, cũng không dám trả lại nữa.
Sợ không cẩn thận một cái, tiểu hài tử liền khóc.
Rốt cuộc, đại tiểu thư Thẩm gia sống độc thân 25 năm nên ở phương diện dỗ tiểu hài tử thật sự không có kinh nghiệm gì.
Mà ba tiểu hài tử này…… Thấy thế nào cũng không đáng tin cậy, bằng không như thế nào mẹ hắn vừa chết liền đem nhi tử bồi dưỡng thành vai ác chứ?
Lại xem đi, Yến Chiêu cúi đầu ngoan ngoãn ăn canh trong bát, phảng phất như chưa phát sinh chuyện gì, ăn đến tương đối ưu nhã.
Thẩm Nguyệt: “……”
Cô biến sắc còn không có nhanh như vậy!
Này rốt cuộc tiểu hài tử là như thế nào đây?
Thẳng đến cơm nước xong, thím Trương dẫn Yến Chiêu đi nghỉ ngơi, Thẩm Nguyệt mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô cầm điện thoại trong tay, trong lòng đột nhiên có điểm mềm mại, hay là lúc trước cô suy đoán có điểm sai lầm, tiểu hài tử này cũng không có chán ghét nguyên chủ như vậy?
Nếu tiểu hài tử thật sự chán ghét nguyên chủ, cũng không đến mức sau này bởi vì nguyên chủ chết hắn liền hắc hóa.
Thím Trương cùng Yến Chiêu đi rồi, nhà ăn liền chỉ còn cô cùng Yến Tầm, hai người đối mặt nhau nên trong lòng Thẩm Nguyệt vẫn có điểm e ngại.
Tuy rằng hắn cùng nguyên chủ cũng không thân cận, thậm chí phân phòng để ngủ, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng có một tiểu hài tư sáu tuổi, cũng đã lãnh giấy kết hôn, cũng ở chung một ngôi nhà.
Hẳn vẫn có hiểu biết về nguyên chủ.
Tính cách chính mình chuyển biến quá lớn phỏng chừng dễ dàng bị hắn phát hiện, muốn ngụy trang tính cách nguyên chủ cũng khá khó khăn, bởi vì cô là người xuyên vào trong truyện nên không có ký ức của nguyên chủ.
Cho nên cô trừ bỏ hiểu biết một ít về mối quan hệ của nguyên chủ trong cốt truyện, còn đối với những mặt khác của nguyên chủ cô căn bản hoàn toàn không biết gì cả.
Thật sự phiền phức
Này còn giả bộ như thế nào nữa?
Thẩm Nguyệt suy nghĩ nên lấy tiền bỏ trốn, mà cô không muốn phải chết, trước mắt thủ đoạn người này trong cốt truyện cô đã từng thấy.
Ninh Thành xuất thân hào môn vì biến cố gia đình nên mới xuống dốc, chính là bởi vì đắc tội Yến Tầm, bị Yến Tầm lợi dụng dùng các thủ đoạn đoạt tài nguyên doanh nghiệp, hơn nữa làm cho Ninh Thành nghiện chơi thuốc, đưa video ra ánh sáng, hình tượng Ninh Thành bị hao tổn, cổ phiếu sụt giảm, cuối cùng Ninh Thành hoàn toàn biến mất trong giới thượng lưu.
Nói tóm lại Yến Tầm không phải người hiền lành gì.
Cũng may hiện tại cô là vợ hắn, tạm thời không trêu chọc hắn, hẳn là cô không có nguy hiểm.
Thẩm Nguyệt chuẩn bị tâm lý đầy đủ cho chính mình, cô kéo ghế ra, chuẩn bị về phòng thay điện thoại mới.
Âm thanh lãnh đạm lười biếng phía sau truyền đến: “Hôm nay cô làm tốt, tiếp tục duy trì. Đừng quên, Yến Chiêu là một đứa bé”
Thẩm Nguyệt cảm thấy hơi sợ hãi.
Bất quá, cô nhớ tới tiểu hài tử vừa nhét chiếc điện thoại vào tay cô, ánh mắt lấp lánh kia làm Thẩm Nguyệt mềm lòng.
“Đã biết.
”
Tuy rằng cô không phải nguyên chủ, bất quá nhi tử này cô cũng không tính là chán ghét, nên trước khi cô rời đi, cô sẽ tận tâm hết khả năng của mình để chiếu cố và nuôi dạy hắn.
Ân, trước tiên đặt một mục tiêu, tận lực làm đứa nhỏ này đừng hắc hóa.
Cô dứt khoát quyết định như vậy, liền cúi đầu xuyết uống một ngụm canh, trong tầm mắt Yến Tầm xẹt qua một tia kinh ngạc, thực mau liền thu trở lại.
Tiếp theo, ánh mắt đảo qua cô, mang theo một tia ghét bỏ: “Đổi quần áo đi”
Thẩm Nguyệt: “……”
Hắn còn muốn quản chuyện mặc quần áo của cô?
Tuy rằng quần áo này xác thật khó coi, nhưng bị người khác buộc đổi, cô thật sự nghẹn khuất!
Đột nhiên cô không nghĩ thay đổi.
Nam nhân kia tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Đúng rồi, ngày mai tôi bảo trợ lý Lâm đưa cho cô đồ vật”
Thẩm Nguyệt: “Thứ gì?”
Hắn nhìn cô một cái: “Lúc trước cô vẫn luôn muốn mua tài khoản CC mới nhất”
CC? Mới nhất sao?
Không quen biết, không biết.
Đem biểu tình người nào đó thu hết vào đáy mắt, Yến Tầm rốt cuộc buông chiếc đũa xuống, trong mắt hiện một tia tìm kiếm: “Như thế nào? Không muốn sao?”
“…… Muốn.
”
Sao có thể!
!
!
Ngẫm lại nguyên chủ đã có một tủ quần áo, cô làm sao dám chờ mong người này cho gì nữa??
Nên cô không nói, cô sợ.
Yến Tầm tựa hồ không nhìn tới, nghĩ cô thật sự muốn, uống xong ngụm canh cuối cùng, gật gật đầu: “Ân, ngày mai trợ lý Lâm đưa tới cho cô. Về sau nên làm như thế nào, cô hẵn đã minh bạch”
“…… Minh bạch.
”
Minh bạch cái rắm! Bổn tiểu thư chịu đủ rồi!
Trở về thay áo ngủ, cô đổi điện thoại, soạn các loại quần áo có thể mặc, thẳng đến khuya mới ngủ, ngày hôm sau cô dậy thật sớm gọi xe đi tới ngân hàng gần nhất.
Đem thẻ ngân hàng cắm vào máy ATM, Thẩm Nguyệt có thói quen dùng một cái mật mã cho tất cả các thẻ ngân hàng, lần này cô cũng nhập mật mã lúc trước của cô.
Vốn dĩ cô chỉ là thử một lần, không thành công thì đi ngân hàng đổi mật khẩu mới, không nghĩ tới lại đăng nhập thành công.
Thẩm Nguyệt: “……”
Trong lòng cô sinh ra một cảm giác quái dị, nhưng cô cũng không có nghĩ nhiều, cô đã bị con số trước mặt làm lóe mắt.
Tình huống như thế nào đây?
Tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết đều cho mấy trăm vạn đâu?
Này thật sự? 4000?!
!
!
Hay là cô bị giảm chỉ số thông minh?
Thẩm Nguyệt tự hỏi lặp đi lặp lại về chỉ số thông minh của chính mình, hay Yến Tầm thật sự nhỏ mọn như vậy không cho tiền vợ của mình, điện thoại cô bỗng nhiên rung lên.
Cô mở ra vừa thấy một cái ghi chú là Lục Lục nhắn tin cho cô.
【 Lục Lục 】: Nguyệt Nguyệt, anh nghĩ là em vẫn nên ở lại Yến gia mấy ngày đi, chờ nhận được tiền tháng này rồi em mới chuyển qua bên anh, chúng ta liền cùng nhau rời đi, vĩnh viễn không trở lại.
Thẩm Nguyệt:???
Cô nhìn tên ghi chú trong điện thoại, bình tĩnh mà trả lời tin nhắn lại.
【sy】: Ngài là ai?
【 Lục Lục 】: Nguyệt Nguyệt, em làm sao vậy? anh là Trác Hàng, em yên tâm, anh không phải bị mất tài khoản đâu.
【sy】: Nga
Gửi xong tin nhắn, cô cũng mặc kệ đối phương, một tay đem điện thoại nhét trở lại trong túi, bình tĩnh suy ngẫm, ánh mắt dần dần trở nên có chút nguy hiểm.
Trác Hàng…… Còn không phải là mối tình đầu của nguyên chủ cùng nhau tư thông sao?
Tác giả có lời muốn nói: Quả nhiên là giao chỉ số thông minh thuế đâu
Cam! Khó trách trong thẻ chỉ còn 4000, làm nửa ngày tiền dư lại đều bị nguyên chủ chuyển cho mối tình đầu?
…… Quả nhiên chỉ số thông minh thấp mà.
Còn có xưng hô Lục Lục…… Này nguyên chủ thật khiêu khích, rõ ràng muốn vượt tường mà!
Thẩm Nguyệt vô ngữ mà lắc đầu, không quá có thể lý giải hành vi nguyên chủ tìm đường chết.
Trải qua một đêm ở chung, cô cũng có thể cảm nhận được vai ác này không phải người dễ dàng chung đụng, càng không cần nói đến tư cách làm chồng. Cô không rõ nguyên chủ muốn điều gì, nếu muốn lãng mạn, ngọt ngào, Yến Tầm như vậy xác thật là không cho được, nguyên chủ không thích cũng coi như bình thường.
Nhưng tâm lý nguyên chủ quyết thoát khỏi chồng cùng hài tử, lại đem tiền của chồng cho tình nhân, có thể thấy được tâm tư tham lam.
Gả vào hào môn kết quả không tốt, lại không bằng lòng từ bỏ hào môn phú quý.
Ngầm chuyển tiền đi cho người khác, còn cho chồng mình đội nón xanh, từ điều này Thẩm Nguyệt cơ bản có thể thấy nguyên chủ sửa cái ghi chú này, nội tâm là hận ý như thế.
Có điểm biến thái.
Cô kiểm tra điện thoại một chút bởi vì vừa đổi cái mới, tin nhắn bên trong cũng không có sao lưu. Cuối cùng cô vẫn vào ngân hàng tìm nhân viên kiểm tra giao dịch mấy tháng gần đây.
Không tra không biết, tra một hồi dọa cô nhảy dựng lên, cô đã chuyển hai trăm vạn.
Hai tháng sau, mỗi tháng cô đều chuyển qua hai mươi vạn, tháng này vừa chuyển mười vạn.
Mà Trác Hàng vừa mới nói cô chờ mấy ngày, nhận được tiền tháng này Yến Tầm cấp cho nguyên chủ hai mươi vạn, nguyên chủ trước kia không phải là danh môn quý tộc, gia đình nguyên chủ bình thường, tiền tiêu vặt hai mươi vạn đã đủ cho nguyên chủ xài dư dả.
Càng không cần phải nói, ăn mặc cùng đi lại đều có bảo mẫu cùng tài xế xử lý, có thể nói không cần dùng đến tiền.
Đây là trong truyện, nhưng chân thật phu nhân hào môn mà Thẩm Nguyệt trước kia gặp qua, trong tay không có giữ tiền cho chính mình, có đôi khi gia tộc có yến hội hay cần tặng lễ vật đều cho người an bài, có hai mươi vạn tiền hàng tháng có vẻ thực ảo.
Yến Tầm thân là đại vai ác trong sách, là người duy nhất có thế lực chống lại nam chủ. Hai người có tài lực ngang nhau.