Cho nên nói hắn không có tiền, tuyệt đối không có khả năng.
Chẳng qua là đề phòng người thôi.
Chậc.
Thẩm Nguyệt chậc lưỡi một cái, cô cảm thấy chuyện này thật loạn.
Cô thật sự không thuộc loại người với mấy người này.
Tra xong lịch sử giao dịch, Thẩm Nguyệt liền cầm thẻ ngân hàng rời đi, 4000, cô thuê khách sạn ở một tuần không đủ nữa.
Qua nhiều ngày, cô tìm tòi không ít tư liệu, sau đó phát hiện Ninh Thành trong sách kỳ thật liền cùng quê quán với chính mình ở trong thế giới hiện thực—— không sai biệt lắm là ở Kinh Thị, nơi tấc đất tấc vàng.
Đừng nói hiện tại cả người cô chỉ còn lại có 4000, liền tính phía trước kia hơn hai trăm vạn, cô vẫn mua không nổi nơi này.
Thẩm đại tiểu thư lần đầu tiên chân thật cảm nhận được cuộc sống thống khổ khi không có tiền.
Quá thảm, cô không thể nhẫn.
Thẩm Nguyệt cúi đầu đánh chữ.
【sy】: Anh chừng nào có thời gian, hẹn gặp mặt đi!
【 Lục Lục 】:?? Đừng gặp, lần trước không phải chúng ta nói rồi sao, thời gian gần đây không nên gặp. Vạn nhất bị Yến tổng biết hai chúng ta sẽ tiêu mất.
Thẩm Nguyệt:…………?
Cho nên hắn biết hậu quả cho vai ác đội nón xanh? Quả nhiên pháo hôi đều không cần chỉ số thông minh đúng không?
【sy】: chỉ là em nhớ anh, em đã lâu không có gặp anh, hiện tại muốn gặp không được sao?
Đối phương không có hồi âm.
Thẩm Nguyệt cũng không nản lòng, cô biết đối phương hiện tại do dự điều gì, cô dứt khoát lại thêm một đoàn tâm lý.
Cô đưa điện thoại di động tới gần bên môi, trong mắt chứa đầy ý cười, âm thanh có chút nhu nhược như đang bị thương.
“Thực xin lỗi, em làm anh cảm thấy phiền, em chỉ là không có cảm giác an toàn thôi, anh biết mà em cùng Yến Tầm ở bên nhau mỗi ngày, với em mà nói có bao nhiêu khổ sở”
“Lâu như vậy rồi, nếu anh không an ủi em, khả năng một ngày nào đó em không chịu nổi nữa”
Gửi xong câu này, cô liền rời khỏi WeChat, mở ra một trò chơi chơi tiếp.
Thẩm Nguyệt giống như không bị ảnh hưởng bởi các hoạt động xung quanh, chuyên chú chơi trò chơi.
Mà cùng lúc đó, Trác Hàng ở một chỗ khác, nhìn chằm chằm điện thoại, sắc mặt tối tăm.
Tiểu yêu tinh bên cạnh hắn dùng cánh tay quấn lên cổ hắn: “Như thế nào? Còn muốn cùng nữ nhân này dây dưa không rõ sao? Em nói anh thật sự không có đầu óc hay sao mà cùng cô ta gian díu vậy?
Trác Hàng lại cười: “Nói bậy gì đó? Anh đối với phụ nữ có chồng không có hứng thú”
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn lại bị câu nói nhu mị mà có chút ngứa ngáy. Đương nhiên, quan trọng nhất hàng tháng hắn lại có hai mươi vạn.
Tuy rằng đã có hơn hai trăm vạn, nhưng tiền mà ai sẽ ngại nhiều hơn đâu chứ?
Thẩm Nguyệt chơi gần nửa giờ, mới một lần nữa mở WeChat ra.
Thấy Trác Hàng gửi cho cô một tin nhắn mới, đã hơn mười phút.
Thẩm Nguyệt thấy một màn như vậy liền cười nhạt một tiếng, còn tưởng rằng hắn giả bộ được bao lâu hóa ra cũng chỉ tới đó.
Thẩm Nguyệt lần này chỉ gửi đơn giản một chữ OK, liền kết thúc.
Bên kia, Trác Hàng gửi xong tin nhắn liền chờ Thẩm Nguyệt phản hồi.
Lúc ban đầu hắn cũng không vội đợi cô trả lời, để đối phương cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của chính mình, là thủ đoạn hắn chuyên dùng để dụ dỗ nữ nhân.
Quả nhiên, mới mười phút, hắn liền nhận được tin nhắn.
Như dự kiến của hắn, Trác Hàng cũng không ngoài ý muốn. Chỉ là, hắn không ngờ đến chỉ câu trả lời OK đơn giản làm hắn ngạc nhiên.
Lông mài hắn nhăn lại, cảm thấy thái độ Thẩm Nguyệt không nên lạnh lùng như thế chứ.
Bất quá đến lúc gặp mặt hắn chỉ cần la cô ta một cái, thế nào nữ nhân ngu ngốc kia sẽ nghe lời hắn thôi, với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.
Ai! Không thể tưởng, cô đường đường là đại tiểu thư Thẩm gia vì hai trăm vạn cư nhiên lưu lạc đến mức phải diễn xuất.
Thật là!
Thẩm Nguyệt mất hứng mà về, lên xe vẫy tay với tài xế: “Trở về đi.
”
Chỉ là âm thanh kia có chút vô lực, giống như đang bị ủy khuất.
Tài xế bị hù đến sửng sốt, liền nhắn tin báo cáo với tiên sinh. Một lát sau, tài xế mới hồi phục tinh thần lại, cung kính nói: “Dạ, phu nhân.
”
Thật kì lạ nếu là trước kia phu nhân khó chịu sẽ tìm bọn họ mà phát tiết, cho nên trong ấn tượng bọn họ phu nhân vẫn luôn hung ác nào có bộ dạng như hôm nay ủy khuất thế này chứ.
Huống chi, mấy tháng gần đây phu nhân không quá an phận, tiên sinh kêu bọn họ theo sát phu nhân, cho nên phu nhân đối với bọn họ liền càng không cho sắc mặt tốt.
Hôm nay đây là…… Thật sự chịu đả kích?
Chú Trần lâm vào trầm mặc, đưa Thẩm Nguyệt về Yến gia, gửi tin nhắn cho Yến tổng, vẫn không nhịn xuống, cuối cùng còn cố ý nhắn thêm một câu: Phu nhân tựa hồ thực ủy khuất.
Cùng thời khắc đó, Yến Tầm đang ở công ty tăng ca, đang ký thêm một phần văn kiện, cúi đầu liền thấy tin nhắn điện thoại.
Nội dung trước đó còn bình thường, nhìn đến dòng cuối cùng hắn rũ mắt cười nhạt một tiếng.
Ủy khuất?
Thẩm Nguyệt?
A!
Yến Tầm không hề quá chú ý chuyện này, Yến tổng tiếp tục rũ mắt xem văn kiện. Năm phút sau, Yến Tầm lại lần nữa cầm lấy di động.
【 Yến 】: cô ta vì cái gì ủy khuất?
Chú Trần:…… Hỏi hắn, hắn như thế nào biết?
【 A Trần 】: Đi ngân hàng lúc sau cứ như vậy
【 Yến 】: Đã biết
Tìm hiểu tin tức từ chú Trần, Yến Tầm ấn ấn giữa trán, thở nhẹ một hơi, mặt mày âm trầm lộ ra một chút bực bội.
Rõ ràng nói qua, chỉ cần cô ta hảo hảo làm mẹ Yến Chiêu cho tốt, một đến khi Yến Chiêu lớn lên, cô ta muốn gì sẽ có được.
Nhưng nữ nhân này, tựa hồ không thông minh.
Thẩm Nguyệt từ ngân hàng trở về, ngủ một giấc, buổi chiều chuẩn bị ra cửa, trong lúc lơ đãng nhìn thấy thím Trương đặt một cái bánh kem rất xinh đẹp ở trên bàn, trên mặt còn làm một cái vương miện nhỏ.
Cô vốn dĩ liền tính toán thừa dịp còn ở Yến gia trong khoảng thời gian này, hảo hảo giáo dục tiểu Yến Chiêu một chút trước khi hắn hắc hóa trong tương lai, coi như hồi đáp tình thương của tiểu nhi tử này đối với mẹ mình.
Mà trong sách cũng nói qua, Yến Chiêu hắc hóa do ảnh hưởng từ việc mẹ hắn tử vong.
Hơn nữa lúc trước tiểu ác ma còn tặng quà cho cô, nhưng lại chết cũng không mở miệng kêu mẹ. Thẩm Nguyệt cảm thấy thời thơ ấu hắn bị thiếu thốn tình cảm, nên rất khát vọng tình thương của mẹ.
Cho nên tình thương làm mẹ của Thẩm đại tiểu thư đột nhiên tràn ra, cảm thấy đây là một cơ hội tốt.
Không phải nói thông thường sinh nhật vai ác sẽ cảm giác thê lương tịch mịch sao, vậy cô sẽ cho Yến Chiêu một sinh nhật thật ấm áp, ấn tượng.
Nói không chừng có hồi ức này, hắn lại đột nhiên quyết định không hắc hóa thì sao?
Vì thế, Thẩm Nguyệt quyết định phát huy hết trù nghệ của mình, làm một bát mì trứng, cùng bánh kem rồi để trong phòng Yến Chiêu cho hắn một kinh hỉ.
Ai ngờ tiểu hài tử quay đầu nhìn đến cô, đầu tiên là vui vẻ, tiếp theo nhìn đến bánh kem trong tay cô, sắc mặt đột biến, sau một lúc lâu, tựa hồ rốt cuộc ý thức được cô tới làm gì, dùng sức đẩy cô một phen.
Cô thiếu chút nữa không đứng vững, làm bánh kem rơi xuống.
Thảo? cô có ý tốt làm bánh kem, còn nấu ăn mừng sinh nhật hắn, không cảm kích thì thôi, mà còn đẩy người.
Cô mới vừa tính răn dạy một câu không thể tùy tiện đẩy người, kết quả cúi đầu lại phát hiện hai con mắt Yến Chiêu đều đỏ.
Này…… Như thế nào khi dễ cô, hắn còn khóc?
Hơn nữa, tiểu tử này tính tình còn rất cường, rõ ràng chính hắn không nói đạo lý. Nhưng hắn vừa khóc, cặp mắt xinh đẹp kia, thần thái sáng ngời, con ngươi bị nước mắt nhiễm đỏ bừng, lại vẫn mang theo vài phần quật cường nhìn cô.
Một khắc, tâm Thẩm Nguyệt có chút đau nhè nhẹ.
Mãi cho đến khi xuống lầu, Thẩm Nguyệt còn cảm thấy phản ứng không quá bình thường của mình.
Dưới lầu, thím Trương đang ở phòng bếp bước ra, tựa hồ đang tìm cái gì.
Thẩm Nguyệt phiền lòng, hỏi câu: “Thím Trương, tìm cái gì vậy?”
“A! Phu nhân” sắc mặt thím Trương có chút xấu hổ “Chính là, hôm nay là sinh nhật của cháu tôi, tôi mới mua bánh kem tính buổi tối mang về cho nó để chúc mừng kết quả để quên chỗ nào rồi”
Thẩm Nguyệt:???
Cô giống như bị chọc trúng cái gì, trực giác không ổn, nhưng còn chưa từ bỏ ý định: “A, bánh kem kia trông như thế nào, tôi giúp thím tìm xem”
“Bánh kem rất bình thường bơ trái cây, mặt trên còn làm cái vương miện nhỏ cho tiểu hài tử”
Thẩm Nguyệt nuốt nước miếng, ánh mắt dần tuyệt vọng.
Ông trời a! Mau tới nói sét đánh chết cô!
Hôm nay cô làm mẹ mà mừng sai ngày sinh nhật nhi tử, cô còn muốn nổi nóng a!
Cô đã chết, chôn đi.
Cảm thấy mất mặt, nội tâm Thẩm Nguyệt lại có điểm chua xót. Cô vừa mới còn vẫn luôn cho rằng Yến Chiêu tức giận lung tung, kỳ thật là cô hiểu lầm hắn.
Bị nhớ lầm sinh nhật, hẳn là…… Là rất thống khổ đi.
Nếu nói phía trước vẫn luôn đối cái này xuyên thư tặng không nhi tử không có gì cảm giác, như vậy hôm nay nhìn đến hắn bởi vì chính mình một không cẩn thận, toát ra cái loại này b•ị th•ương ánh mắt.
Thẩm Nguyệt thừa nhận, cô xác thật làm sai.
Có lẽ, từ nay về sau, cô hẳn là càng dụng tâm mà đối đãi đứa nhỏ này.
Cô nhớ lại ánh mắt trên người Yến Chiêu. Rốt cuộc tương lai lại thành tiểu ác ma, hiện tại cũng chỉ là đứa trẻ khát vọng tình thương của mẹ thôi.